Thập Niên 90 Bí Quết Vàng Khi Giao Dịch Hệ


- Sao không nói chuyện thêm chút nữa? - Người lái xe ba bánh vừa lái vừa tò mò hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía khách sạn, trong lòng đầy tò mò và ngưỡng mộ.

- Người nước ngoài thường muốn giải quyết mọi chuyện bằng tiền, xong việc là đi ngay, - Diệp Bội bình thản đáp, hài lòng cất tiền vào túi.

- Thật ra cũng chẳng cần phải khách sáo, đưa tiền là đủ rồi.

Cô hoàn toàn không thấy người nước ngoài vừa rồi có gì không tốt, thậm chí còn mong gặp được nhiều người như vậy hơn.

Đúng là kiểu người có tiền, ít chuyện, không dài dòng.

- Đúng vậy, người nước ngoài đó thực sự đã cho không ít tiền, - người lái xe cũng cười nói, - Số tiền anh ta cho đủ để tôi kéo thêm vài cuốc nữa.

- Thế à, - Diệp Bội đáp, - Vậy bác thử học vài câu tiếng nước ngoài đi, sau này có thể kiếm thêm nhiều tiền hơn.

Tôi nghe nói người nước ngoài thường hay cho tiền boa lắm.

- Vừa rồi đó là tiền boa hả? - Người lái xe hỏi.

- Đúng vậy, là tiền boa đó.

Người lái xe cười ha hả: - Được, nghe cô, tôi sẽ về học thêm vài câu tiếng nước ngoài, để kiếm thêm tiền boa.

Khi đến nơi, Diệp Bội định trả tiền, nhưng người lái xe nhất quyết không nhận, còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã chạy nhanh đến chỗ đông người để tìm thêm khách.

Diệp Bội quay lại quầy báo, mua quyển tạp chí vừa xem.

Đó là một cuốn sách kể chuyện cơ bản, không có gì đặc biệt, nhưng có thể ngồi đọc ở bất cứ đâu, rất thích hợp để ngụy trang khi cần.

- Cô còn biết nói tiếng Anh nữa à? - Chị chủ quầy báo tò mò hỏi.

- Chỉ biết nói vài câu thôi, - Diệp Bội mỉm cười đáp.

- Chị biết chỗ nào bán sách cũ không? Tôi muốn mua mấy cuốn.

- Cô cần loại sách cũ nào? - Chị chủ nhìn Diệp Bội, chớp mắt đầy ẩn ý.

- Sách giáo khoa lớp 12, - Diệp Bội trả lời, thấy ánh mắt của chị chủ bỗng chùng xuống.

Cô liếc nhìn vào quầy báo, thấy một số cuốn sách bị giấu kỹ bên trong, nhưng nhanh chóng dời mắt đi, giả vờ như không thấy gì.

Những cuốn sách được giấu kín như vậy, chắc hẳn thuộc loại không thể bán công khai.

- Cô đi thẳng theo con đường này, sẽ có một chỗ chuyên thu mua báo cũ và tạp chí, ở đó có thể có sách cũ để bán, cô thử đến xem, - Chị chủ nói, giọng đã trở lại bình thường.

Diệp Bội bình tĩnh cảm ơn: - Cảm ơn chị, tôi sẽ đến đó xem thử.

- Tôi muốn mấy quyển này.

Diệp Bội chọn lựa kỹ càng từ một chồng sách cũ, cuối cùng tìm được những cuốn sách cơ bản và hữu ích.

Cô ôm một chồng sách ra cửa, đặt lên bàn để người bán kiểm tra.

Đó đều là sách giáo khoa cấp ba, có cả lớp 12, lớp 10 và lớp 11, vì cô đã khá lâu không ôn tập từ khi thi đại học, nên quyết định bắt đầu lại từ đầu.

- Học sinh cấp ba à? - Người bán sách lật qua vài trang, dễ dàng nhận ra những cuốn sách này.

Diệp Bội gật đầu, ánh mắt chân thành nhìn người đối diện.

- Đưa hai đồng đi, học sinh cấp ba không dễ dàng gì, - người bán nói.

- Cảm ơn cô.

- Diệp Bội vui vẻ cảm ơn, lấy từ ví ra hai tờ tiền giấy và đưa qua.

Lúc này, dùng tiền giấy là phổ biến hơn so với tiền xu, không giống như kiếp trước của cô, chỉ cần mang theo điện thoại là có thể thanh toán mọi thứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui