Thập Niên 90 Bí Quết Vàng Khi Giao Dịch Hệ


Sự việc diễn ra mà ngoài hai người họ, không ai để ý.


Trước khi rời đi, Diệp Bội và người kia trao đổi tên và cách liên lạc.


Người đó có một cái tên rất đẹp, là Tô Ngọc Diễm.


"Hẹn gặp lại," Tô Ngọc Diễm đứng dậy nói.


Diệp Bội vẫy tay chào.


Khi người kia đã rời đi, bà chủ quán không nhịn được mà nói nhỏ: "Ăn cơm mà ăn chậm như vậy, tôi còn tưởng cô ấy không có tiền, nhưng nhìn cách ăn mặc gọn gàng và tinh tế thế kia, chắc chắn không thể không mang tiền được.

" Diệp Bội mỉm cười, bình thản ăn nốt phần thức ăn trước mặt.


Sau khi ăn xong, cô rời khỏi quán, từ xa nhìn lại, dường như Diệp Ngọc vẫn còn đứng ở dưới tòa nhà bách hóa cách đó không xa.


Cô nghiêng đầu thắc mắc, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, vì đứng ngoài trời lạnh quá, cô liền vội vã chạy về thư viện.


Trời mưa rồi.


Trời mưa thật lớn, làm sao bây giờ, không tiện ra ngoài mua giấy rồi.



"Dùng của tôi trước đi, đợi mưa tạnh rồi hẵng đi mua.

" "Ừ, cũng được.

" Khi mọi người đang nói chuyện, Diệp Bội cũng đứng gần đó.


Cửa sổ bên này vừa vặn nhìn ra cổng chính của thư viện, từ đây cô có thể nhìn thấy cả hướng tòa nhà bách hóa.


Chỉ là!

Cô nheo mắt lại, nhìn về phía cửa tòa nhà bách hóa.


Bóng dáng kia không phải là Diệp Ngọc sao? Không thể nào, với sự thông minh của Diệp Ngọc, cô ta sẽ không đứng giữa trời mưa lớn mà không có lý do.


Nhìn thêm một lúc, mưa bên ngoài ngày càng lớn, thậm chí còn có mưa bụi bay vào trong nhà.


Diệp Bội lập tức đưa tay đóng cửa sổ lại, tránh cho mưa tạt vào.


Đúng lúc này, nhân viên thư viện cũng đang đóng cửa sổ, cô và người đó đối diện nhau, cười và gật đầu chào.


Quay lại chỗ ngồi, cô đưa tay định tiếp tục đọc sách, nhưng khi tay đưa ra lại không sờ thấy quyển sách đâu.



Sau đó, người ngồi bên cạnh yên lặng đưa sách trả lại, nói nhỏ: "Tôi đã tìm quyển sách này mãi, trước đó luôn bị người khác mượn mất, vừa rồi tôi chỉ xem qua một chút thôi.

" Diệp Bội nhìn cô gái đang nói chuyện, ánh mắt cũng lướt qua chồng bài thi trước mặt cô ấy: "Sách này cho bạn xem, tôi có thể xem bài thi của bạn được không?" "Được, được chứ, bạn cứ xem đi.

" Cô gái lập tức đưa chồng bài thi cho Diệp Bội.


Diệp Bội cảm ơn rồi cúi xuống xem bài thi của cô ấy.


Rõ ràng cô gái này cũng là học sinh lớp 12, chồng bài thi đều là tài liệu ôn tập từ lớp 10 đến lớp 12.


Giáo dục ở tỉnh thành và huyện lỵ không giống nhau, nên mức độ khó của bài thi cũng khác biệt.


Chồng bài thi này chứa không ít câu hỏi mà trước đây Diệp Bội chưa từng gặp, rất phù hợp để cô bù đắp những kiến thức còn thiếu.


Cô đọc bài thi với tốc độ khá nhanh, vì đối phương đã làm xong hết rồi, cô chỉ cần theo dõi từng bước suy nghĩ của cô gái kia.


Khi gặp dạng bài tương tự, cô dùng tay che lại, tự giải trong đầu trước, sau đó mới đối chiếu đáp án với bài làm của bạn mình.


Đang nhìn vào bài thi, trước mặt Diệp Bội đột nhiên xuất hiện một tờ giấy trắng.


"Cái này cho bạn, còn nữa, bạn có bút không? Nếu cần, mình cho mượn một chiếc.

" Cô gái ngồi đối diện Diệp Bội mỉm cười nói.


Diệp Bội cũng cười đáp lại: "Mình vừa hay đang cần một tờ giấy nháp, nhưng bút thì mình có mang theo, cảm ơn nhé.

" "Không có gì," cô gái ngượng ngùng cười, "Nếu cần thêm giấy, mình còn nhiều lắm.

" Diệp Bội gật đầu cười, rồi lấy bút bi từ trong túi ra, đặt vở xuống làm lót và bắt đầu ghi chép các bước giải trên tờ giấy trắng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận