Ba ba trở về.
Đồng Hân vội vàng ôm lấy túi sách của mình, ngồi ở trên băng ghế nhỏ nhịn không được thở dài: "Ai.
.
"
Đồng Thành Quân một thân tro bụi, hắn cởi ra áo khoác, vừa đập bụi trên người, vừa đánh giá cô con gái cúi đầu ủ rũ của mình, cười hỏi: "Ngày thứ nhất đến trường, chơi có vui không?"
"Hông.
.
" Đồng Hân tiếp tục tỏ vẻ không vui.
Đồng Thành Quân hai bước gộp làm một chạy bộ đến, ngồi xổm xuống nhìn con gái, "Làm sao vậy?"
Đồng Hân vẫn ủ rũ cúi xuống đầu nhỏ, Đồng Thành Quân đưa tay đem mặt con gái kéo lên, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ của cô bé mang theo hai hàng nước mắt, lập tức sửng sốt, đau lòng thay con gái lau đi nước mắt, hỏi: "Làm sao khóc?"
"Ô ô.
.
" Đồng Hân nhào vào trong lòng ba ba, gào khóc nói: "Ba ơi, ba tiếp tục đi đóng phim đi, như vậy ba là có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, mọi người cũng sẽ không cười nhạo con'.
"
Đồng Thành Quân ôm con gái lên dỗ để con bé không khóc nữa, kỳ quái nói: "Tại sao mọi người lại cười nhạo con? Hân Hân nhà chúng ta ngoan như vậy cơ mà.
"
Đồng Hân khịt khịt mũi, nói: "Khi đi học, giáo viên hỏi bọn con, ba con làm nghề gì.
Ba của các bạn có người làm giáo viên, có bác sĩ, còn có người làm tài xế.
"
"Con nói ba con làm diễn viên, sau đó bọn họ liền cười con, nói con đang nói dối, nói ba ba làm sao có thể làm diễn viên?"
Đồng Hân đưa tay nắm lấy ống tay áo ba ba xoa nước mũi, ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng thương hề hề lên nói: "Nhưng mà ba ba, ba không phải là diễn viên sao? Ba cùng Dương thúc thúc bọn họ đóng phim, bọn họ nói ba là diễn viên.
"
Đồng Thành Quân bất đắc dĩ cười cười, vuốt đầu con gái nói: "Hân hân nhà ta không có nói láo, trước đó ba ba xác thực là diễn viên, chỉ có điều hiện tại không phải.
"
"Nhưng mà con muốn ba ba làm diễn viên cơ," Đồng Hân lắc lư túi sách của mình, nói: "Làm diễn viên, ba ba liền có thể kiếm được tiền, có thể mua cho con cặp sách xinh đẹp, mua cho mẹ váy xinh đẹp nữa.
"
Cô nhăn khuôn mặt nhỏ nói tiếp: "Ngày hôm nay ở trường học, các bạn học đều cười con, nói con ngay cả cặp sách mới cũng không có, còn nói cái túi sách này rất xấu.
"
Đồng Hân nháy mắt một cái, quan sát biểu tình của Đồng Thành Quân, cô nói những câu lời này hẳn là có thể kích thích ba ba nhỉ?
"Hân Hân không thích cái túi sách này sao? Đây chính là mụ mụ làm cho con.
" Đồng Thành Quân nói: "Cái túi sách này chứa đựng tình yêu mà mẹ dành cho con đấy.
"
"Túi sách làm sao?" Diệp Tiểu Vân nhấc theo cái giỏ đựng thức ăn, từ khu đất trồng rau trở về, thấy một lớn một nhỏ đang nói chuyện, mơ hồ nghe được túi sách hai chữ này.
Đồng Hân ôm túi sách cười gượng, "Yêu thích, đương nhiên yêu thích rồi! Đây là túi sách mẹ làm cho con, con làm sao sẽ không thích chứ?"
Mẹ trở về cũng thật đúng lúc, cô nếu như dám nói không thích, mẹ nhất định sẽ tức giận, mà mọi người đều biết, mẹ mà tức giận là phi thường khó dỗ.
Đương nhiên cô cũng không phải ghét bỏ túi sách mẹ làm, chẳng qua là muốn mượn việc này gõ ba ba một hồi, để ba ba biết, con gái ngài bởi vì không có cặp sách mới mà bị các bạn học chế nhạo, bởi vậy tuổi còn nhỏ liền lưu lại bóng ma.
Đồng Thành Quân vui mừng sờ sờ đầu con gái, "Vì thế mà, Hân Hân nhà ta yêu thích là được, không cần phải để ý đến người khác nói cái gì, bọn họ muốn, mẹ của bọn họ cũng không làm cho đâu.
"
Đồng Thành Quân mặc dù động viên con gái như vậy nhưng buổi tối trước khi ngủ, hắn vẫn là không nhịn được hỏi bà xã, "Nếu không, vẫn là mua cho Hân Hân cái cặp sách mới?"
Diệp Tiểu Vân vươn mình lại đây, kinh ngạc nói: "Không phải có cái túi sách em làm cho con bé rồi sao? Con bé cũng nói thích thây, cần gì phải mua mới?"
Đồng Thành Quân đem lời con gái nói thuật lại một lần, khẽ thở dài: "Chớ xem thường sự so sánh của mấy đứa nhỏ, vạn nhất bởi vì như vậy, Hân Hân ở trường học bị mấy đứa nhỏ khác cô lập làm sao bây giờ?"
Đôi mắt đẹp của Diệp Tiểu Vân ánh lên một vẻ lo âu, "Vậy để ngay mai em đi mua cặp sách mới cho Hân Hân, em vốn là nghĩ có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, lại không cân nhắc đến cảm thụ của đứa nhỏ, đều là em sai.
"
"Em cũng là vì gia đình mình," Đồng Thành Quân ôm lấy bả vai của vợ, hôn một cái lên thái dương cô, "Nếu như nói có lỗi, vậy cũng là anh sai.
"
Diệp Tiểu Vân giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên đưa tay nói: "Tiền công ngày hôm nay đâu? Anh vẫn chưa đưa cho em.
"
"Đốc công bọn anh nói làm xong kết một thể.
"
"Sao lại như vậy? Không phải đều là công nhật sao?" Diệp Tiểu Vân nghi vấn nói: "Có tin được không vậy?"
"Trước đây từng làm với hắn rồi, nhà ở ngay trấn trên, chẳng lẽ còn có thể gạt anh?"
Diệp Tiểu Vân hỏi: "Bao lâu kết công?"
"Khoảng một tháng.
"
"Vậy còn được, không lâu lắm.
" Diệp Tiểu Vân sờ sờ cái bụng đang mang thai, nói: "Trước khi đứa nhỏ này được sinh ra, cuộc sống tổng sẽ tốt lên.
"
Đồng Thành Quân cùng tay của vợ nắm lấy nhau, "Em đừng lo lắng, anh sẽ càng thêm cố gắng công tác nuôi gia đình.
"
* * *
Ngày này chạng vạng, Diệp Tiểu Vân cầm giỏ thức ăn vừa lột vỏ đậu Hà Lan, vừa nhìn chằm chằm con gái ở bên cạnh làm bài tập.
Chợt nghe được một trận ầm ầm tiếng vang, một chiếc xe ba bánh đứng ở giao lộ, chỉ thấy đại ca Đồng Thành Hoành nâng bao lớn bao nhỏ từ trên xe bước xuống, sau đó lại xoay người đi nâng Chu Tuyết ở phía sau.
Đồng Thành Hoành tỉ mỉ nói: "Cẩn thận chút, mặt đất có chút gồ ghề.
"
"Ai ui, cuối cùng cũng coi như trở về!" Quách Xuân Hoa nghe được động tĩnh từ trong nhà vọt ra, vội vàng tiếp nhận đồ trong tay Đồng Thành Hoành, một mặt hỉ khí hàn huyên nói: "Tiểu Tuyết, biết con trở về, mẹ còn cố ý nấu canh thịt dê cho con đấy, có đói bụng không, rửa tay là có thể ăn cơm rồi.
"
Bà quay đầu nhìn thấy Diệp Tiểu Vân ngồi ở dưới hành lang bóc vỏ đậu Hà Lan, vẫy tay nói: "Tiểu Vân, con bóc nhanh một chút, bóc xong đậu Hà Lan liền vào trong phòng bếp phụ một tay.
"
Chu Tuyết mắt nhìn thẳng bay nhanh vào trong phòng, không bao lâu thanh âm sai khiến Đồng Thành Hoành liền truyền ra, "Không phải bảo anh đem đệm chăn giặt lại một lần sao? Lâu như vậy không dùng, toàn là tro bụi, để em làm sao mà ngủ?"
"Còn tưởng rằng không trở lại," Diệp Tiểu Vân tăng nhanh tốc độ bóc đậu Hà Lan, nói thầm nói: "Mới kết hôn liền về nhà mẹ đẻ, một về chính là một tuần lễ, cũng không gọi điện thoại về, có khi là cùng đại ca cãi nhau cũng nên?"
Xem đại ca bận trước bận sau nghe Chu Tuyết sai khiến, tới cùng cũng là cái có thủ đoạn, Đồng Thành Hoành người đại ca này a xưa nay đều là hắn sai khiến người khác, nào có ai có thể sai khiến được hắn.
Diệp Tiểu Vân thật nhanh liền bóc xong đậu Hà Lan, đỡ eo đứng dậy, "Hân Hân, bé ngoan ở đây làm bài tập nha, mẹ đi làm cơm.
"
Đêm nay cơm nước, hiển nhiên muốn phong phú rất nhiều, có cá có thịt, tràn đầy một bàn đồ ăn.
"Đến, ăn nhiều một chút," Quách Xuân Hoa ân cần gắp thức ăn cho con dâu cả Chu Tuyết, "Con xem con, mấy ngay nay về nhà mẹ đẻ đều gầy, bà thông gia khẳng định là vội vàng công tác không có thời gian chăm sóc con.
"
"Cảm ơn mẹ," Chu Tuyết xoay người lấy tới một cái hộp trang sức, trực tiếp đưa cho Quách Xuân Hoa, mỉm cười nói: "Mẹ, đây là quà sinh nhật con đưa cho mẹ, ngài xem có thích không.
"
Quách Xuân Hoa vừa mừng vừa sợ tiếp nhận: "Còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật mẹ, con hiện tại liền tặng mẹ? Năm nay cũng không phải là đại thọ gì, nghĩ mọi người cùng nhau ăn một bữa là được rồi.
"
Chu Tuyết nói: "Đây chính là cái sinh nhật thứ nhất của mẹ kể từ khi con gả vào nhà mình, đương nhiên là muốn chuẩn bị lễ vật.
"
Quách Xuân Hoa chờ mong mở ra hộp trang sức, chỉ thấy bên trong là một đôi khuyên tai vàng, lúc này mừng đến tít mắt, "Con này cũng quá tiêu pha!"
"Quà sinh nhật tặng mẹ, đắt nữa cũng đáng," Chu Tuyết cười kéo lấy cánh tay ông xã Đồng Thành Hoành, "Vẫn là Thành Hoành cùng đi chọn với con, anh ấy nói mẹ rất thích mang khuyên tai nên con cố ý chọn cho ngài một đôi khuyên tai vàng.
"
Quách Xuân Hoa gấp không chờ nổi đeo thử đôi khuyên tai vàng, lay động đầu hai lần, cười hỏi mọi người, "Mọi người xem, có đẹp không?"
"Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi," Đồng Thành Kiệt nói: "Khuyên tai vàng, nào có không dễ nhìn.
"
Quách Xuân Hoa lại cẩn thận từng li từng tí đem khuyên tai vàng lấy xuống, trân trọng cất đi, nói: "Vòng tai này đợi tới hôm sinh nhật, ta lại mang.
"
Bà lại khá là cảm thán nói: "Này vẫn là lần thứ nhất mẹ thu được con dâu đưa kim sức, tiểu Tuyết, con thật là có hiếu tâm.
"
Chu Tuyết mỉm cười, bất động thanh sắc liếc nhìn Diệp Tiểu Vân một cái, chậm rãi nói: "Mẹ, chỉ cần mẹ hài lòng, con liền hài lòng.
"
Tuy rằng Chu Tuyết cùng Diệp Tiểu Vân quan hệ không quá tốt, nhưng cũng chưa từng trở mặt, lần này Chu Tuyết từ nhà mẹ đẻ về, ở trên bàn cơm diễn một trò như vậy, rất khó không làm Đồng Hân cảm thấy, cô ta là đang tuyên bố nhắm vào mẹ cô.
"Thành Hoành nhà chúng ta cưới con về, thật sự là cưới đúng người.
" Quách Xuân Hoa đột nhiên thở dài, "Không giống như ai đó, có chút tiền đều cầm về nhà mẹ đẻ, trong mắt căn bản cũng không có bà gia này.
"
Lần này, có thể coi là trực tiếp điểm danh.
Diệp Tiểu Vân thả xuống bát đũa, nhìn về phía Quách Xuân Hoa nói: "Mẹ, tiền con cầm về nhà mẹ đẻ, đó là bởi vì anh con xảy ra tai nạn xe cộ cần tiền gấp, không phải vậy chẳng lẽ ngài muốn con trơ mắt nhìn anh con không kịp trị mà chết sao?"
"Phi phi, nói cái gì không may mắn đấy?" Quách Xuân Hoa hướng mặt đất nhổ ra hai ngụm nước bọt, nói: "Đừng nói như kiểu tôi không có tình người vậy.
Cô xem đại tẩu cô mua đồ trang sức vàng cho tôi, cô đâu? Sinh nhật tôi, cô chuẩn bị đưa cái gì?"
Đưa cái gì? Tiểu kim khố đều hết rồi, nơi nào còn tiền mua cái gì quý trọng lễ vật.
"Con chuẩn bị đưa cho mẹ một bộ quần áo do con tự làm," Diệp Tiểu Vân nói.
"Làm quần áo? Ha ha, này lập tức liền tới sinh nhật tôi, cô làm quần áo cho tôi mà cô cũng không đến đo số đo, sợ không phải là lâm thời nghĩ ra đi.
"
"Mẹ," Đồng Thành Quân lên tiếng nói: "Ngài cũng nói là tiểu sinh nhật, chờ lần sau đến đại sinh nhật của ngài, chúng con lại bù cho ngài được không?"
"Tôi mới không hiếm lạ, dù sao tôi có con dâu cả mua thứ tốt cho tôi rồi.
"
Lời này khiến lòng người ấm ức vô cùng, Diệp Tiểu Vân oan ức lay cơm, cũng đã không còn chút khẩu vị.
Đồng Thành Quân biết bà xã chịu oan ức, gắp thức ăn động viên vợ, "Khoai sọ ninh xương em thích ăn.
"
Chu Tuyết hài lòng uống canh thịt dê, như vậy hiệu quả, chính là cô ta muốn, để chúng mi trang xa hoa trước mặt tao, cái gì ăn không hết hoa quả, cái gì đẹp đẽ váy, TV màu, so được với cô ta ra tay đã là trang sức vàng sao?
Chẳng qua, như thế vẫn chưa đủ, phu thê ân ái sao, ai mà không có?
Buổi tối, Chu Tuyết cố ý lôi kéo ông chồng Đồng Thành Hoành ra ngoài nói chuyện.
"Muốn nói cái gì? Không thể ở trong nhà nói sao? Ở đây đầy muỗi ra.
" Đồng Thành Hoành nói xong lại muốn đi vào nhà.
Chu Tuyết nhìn thấy hai vợ chồng Đồng Thành Quân đi tới, cô ta vội vàng kéo lại Đồng Thành Hoành đang muốn đi vào nhà, thân thể hướng về trước một đổ, lập tức tới một cái ôm, "Ông xã, em thật sự rất thích cái váy anh mua cho em, có muốn bây giờ em mặc cho anh xem không.
.
"
Đồng Thành Quân cùng vợ vừa mới từ trong nhà đi ra liền gặp được một màn này, lập tức lui trở lại trong phòng, hai vợ chồng đều không hẹn mà cùng nhìn nhau nở nụ cười, chợt chậm rãi đóng cửa lại, không quấy rầy hai vợ chồng đại ca nói chuyện yêu đương.
"Thật thần kỳ," Diệp Tiểu Vân nói: "Em cho rằng đại ca cùng đại tẩu đều là tình cách nghiêm túc, không nghĩ tới lúc hẹn hò, cũng rất chán ngán.
"
Đồng Thành Quân nói: "Đúng đấy! Đại ca đến tuổi này mới kết hôn, cũng là bởi vì anh ấy tính cách gàn bướng, không hiểu cách theo đuổi con gái, hôm nay xem ra, cũng không phải đầu óc chậm chạp.
"
"! "
Chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng thét kinh hãi, Đồng Thành Quân hai vợ chồng cuống quýt mở cửa ra xem, chỉ thấy đại ca cùng đại tẩu song song ngã nhào trên mặt đất.
Chỉ nghe được Chu Tuyết oán giận nói: "Anh một chút khí lực cũng không có sao? Ngay cả ôm tôi cũng ôm không được.
"
Đồng Thành Hoành giãy giụa đứng dậy, "Tôi làm sao biết được cô sẽ lên cơn, đột nhiên liền nhào tới, tôi không có chuẩn bị, đương nhiên liền ngã chổng vó.
"
Ánh mắt Chu Tuyết thoáng đảo qua, nhìn thấy Đồng Thành Quân cùng Diệp Tiểu Vân mở cửa phòng ra xem, mặt lập tức liền tái, vốn là tưởng tú ân ái, kết quả ngược lại làm người chê cười.
Cô ta tự mình bò lên, cũng không để ý đến Đồng Thành Hoành, oành một tiếng đẩy cửa đi vào.
Đồng Thành Hoành sờ sờ đầu, "Đang yên đang lành, lại phát giận cái gì không biết? Thực sự là tính khí đại tiểu thư.
"
Đồng Thành Quân cùng Diệp Tiểu Vân hơi liếc mắt nhìn nhau, cười nói: "Chúng ta vẫn là đi thu quần áo thôi.
"
* * *
Đêm khuya, Đồng Hân ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận tiếng huyên náo, cô xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ ngồi dậy, kéo ra rèm hướng dưới lầu xem, chỉ thấy trong phòng ba mẹ sáng trưng, ông nội, còn có đại bá bọn họ đều ở, ba ba Đồng Thành Quân lo lắng ôm mẹ đứng dậy, nói: "Em kiên nhẫn chút, anh hiện tại liền đưa em đi bệnh viện.
"
"Làm sao vậy?" Đồng Hân bò xuống thang lầu.
"Nhanh đi ngủ.
" Bà nội Quách Xuân Hoa đẩy nhẹ cô một cái, nói: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi.
"
Chu Tuyết ăn mặc áo ngủ, ôm cánh tay đứng ở một bên, nhỏ giọng nói: "Đang yên đang lành, làm sao lại đột nhiên đau bụng? Ăn đồ gì hư à? Cơm tối ăn không phải đều giống nhau sao.
"
Lời của Chu Tuyết như một tiếng sấm rền nện ở trên đầu Đồng Hân, mẹ đau bụng? Nhớ tới ba ba đã nói, mẹ mang thai bảo bảo không bao lâu, liền sẩy thai.
Cô vội vã chạy lên trên lầu, tam chia năm hạ liền mặc xong quần áo, đi theo phía sau người lớn, chuẩn bị cùng nhau đi bệnh viện.
"Này, con đi đâu đấy?" Quách Xuân Hoa một cái liền xách lấy cổ áo cô, "Mày đi theo sấm cái gì loạn, mau trở về ngủ.
".