Tên ăn trộm trước mắt tối sầm, cô gái nhỏ này đúng là nghiêm túc, "Đừng đừng, Hầu Tử, Sơn Dương, Cẩu Đản, mau trả tiền lại cho cô ta, tôi không muốn gãy chân cụt tay!"Lúc cảnh sát đường sắt đi đến, tên ăn trộm như thấy được cứu tinh vậy, kích động đến rơi nước mắt, thật tốt.
Cảnh sát tò mò quan sát vẻ mặt ngây thơ của cô gái nhỏ, đứa trẻ này sao lại khỏe như vậy?Anh bắt đầu lập biên bản, nghe nói là Khương Tuyết Vi từ vùng khác đến, là một người con đang đi tìm cha là thanh niên tri thức, không khỏi sinh lòng cảm thông.
Đây là lúc co lại của thời đại, cơ hồ nhà nhà cũng không cách nào tránh được.
"Cô gái nhỏ, cháu bị trộm bao nhiêu tiền?""Một trăm rưỡi.
" Khương Tuyết Vi ánh mắt không nháy lấy một lần, dáng vẻ rất ngây thơ.
Ừ, một trăm đồng là tiền tổn thất tinh thần!Tên ăn trộm mơ hồ, từ từ nhắm mắt nói mò, "Rõ ràng là năm mươi đồng, cô nói bậy.
"Khương Tuyết Vi tức giận trợn to mắt, "Dưới tình hình khẩn cấp như vậy, anh còn có thể giành thời gian liếc mắt nhìn rồi trộm đi số tiền của một đứa trẻ ba tuổi.
"Cô vừa quay đầu làm ra dáng vẻ đáng thương nhờ giúp đỡ, "Chú cảnh sát, anh ta không phải là muốn giật nợ cháu chứ, cháu cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương không tìm được ba, mọi người phải làm chủ cho cháu.
"Tên ăn trộm lòng ghẹn không chịu được, cô đáng thương như vậy rồi còn ném bao cát vào tôi!Cô là tổ tông của tôi!!!Hai bên phe nào cũng cho là mình đúng, cảnh sát đầu như sắp nứt ra, thiếu niên áo trắng yên lặng một bên quan sát đứng ra, "Tôi tin tưởng cô gái nhỏ này, em ấy là một cô gái nông thôn hiền lành chất phác.
"Khương Tuyết Vi vẻ mặt ngây thơ cứng đờ, thiếu chút nữa là nứt ra rơi xuống.
Nửa tiếng sau, Khương Tuyết Vi trong tay cầm một trăm năm mươi đồng tiền, cười híp mắt đi ra cửa phòng cảnh vụ, bước chân nhẹ nhàng.
"Chờ một chút.
" Khương Tuyết Vi vừa quay đầu, là thiếu niên áo trắng, vội vàng nở một nụ cười sáng lạng, "Cảm ơn anh đã giúp đỡ, em tên là Khương Tuyết Vi.
"Giúp cô liên tiếp hai lần, thật là một người chính trực hiếm thấy!Nụ cười của cô cũng rất rạng rỡ, ánh mắt thiếu niên lung lay, "Anh là Tiêu Trạch Tễ, em có địa chỉ cụ thể không, có cần anh giúp em cùng tìm?"Anh không phải là một người nhiệt tình, nhưng không biết tại sao, nhìn cô bé nông thôn này, lại không nhịn được muốn giúp cô một tay.
Khương Tuyết Vi cười híp mắt khoác tay, "Cảm ơn, không cần, em có thể.
"Tiêu Trạch Tễ nhìn dáng vẻ cô đi xa, hơi cau mày, một lúc sau, lại thở ra một tiếng thở dài.
Hai bên đường tất cả đều là cửa hàng, tiệm vải, tiệm gạo, cửa hàng thực phẩm, nhà hàng tây, cửa hàng bách hóa, cần gì đều có, rất là sầm uất, trên đường còn có những chị gái quần áo hợp mốt, chân đi cao gót, thoa son môi, các dì tóc xoăn, mặc váy hoa, không hổ là thành phố lớn hiện đại Viễn Đông.
Trên đường phố cũng có những poster phim, tất cả đều là những bộ phim đang thịnh hành nhất, Khương Tuyết Vi tùy ý xem, có chút rầu rĩ, với thân phận này có chút lúng túng, nói là cha ruột, thật ra thì không gặp mặt, cũng không có thư từ qua lại, chỉ biết một cái tên, Khương Ái Quốc, còn có địa chỉ gia đình.
Cô không biết người của Khương gia có hoan nghênh cô đến hay không, cũng không biết có thể thuận lợi ở lại Thượng Hải này hay không, đúng rồi, quan trọng nhất chính là chuyển hộ khẩu tới đây!Quên đi, suy nghĩ nhiều như vậy, lại binh tới thì tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Một mùi hương cắt đứt suy nghĩ của cô, định thần nhìn lại, là quầy hàng chiên trước sạp báo, phát ra tiếng tí tách, những chiếc bánh bao chiên vàng tươi được xếp ngay ngắn trong chiếc chảo lớn, trên bề mặt trắng trẻo mập mạp là những hạt mè cùng với hành lá cắt nhỏ, tỏa ra mùi hương mê người, mùi thịt, hương thơm, kết hợp những mùi hương, liền khiến cho người ta thèm thuồng.
Cô nhìn chằm chằm, nước miếng chảy ròng, không được, không chịu nổi!Cô nhéo một cái, chen vào đám người, mua cái bánh, cắn một cái, mùi thơm tràn ra, nhân thịt có ngọt có mặn, nước súp đậm đà, bên ngoài giòn tan, ăn ngon đến cảm động!Chính là cái mùi vị này, trong ký ức lúc nhỏ! Cảm động!Hoàng hôn, mặt trời dần ngã về phía tây, ánh chiều tà rơi trên người cô gái nhỏ, cô ăn đến hai má phồng lên, giống như một con sóc tham ăn, ánh mắt hưởng thụ nhắm lại, giống như ăn vô cùng ngon, hạnh phúc không chịu được.
Giờ phút này, hình ảnh rất tốt đẹp.
Con đường trong ngõ, chằng chịt những ngôi nhà thấp bé, trên mặt tường cũng tróc mảng ra, ngõ hẻm nhỏ, mặt đất gồ ghề không bằng phẳng, nước dơ tràn lan, mạng nhện như dây điện vậy, trải rộng khắp, trên con đường được chất đống những đồ lặt vặt, hai bên ngổn ngang những xào quần áo, từng hàng xếp thành một cảnh quan đặc thù.
Ai có thể nghĩ được, một thành phố Thượng Hải phồn hoa, lại có nơi như thế này!Trong con đường cong cong uốn quanh, rất dễ lạc đường, Khương Tuyết Vi quẹo những con hẻm, hỏi đường vô số lần, trăm ngàn khó khăn đứng trước căn nhà số 17 ngõ 381 hẻm Phúc Minh, cô đưa tay lên.
"Cộc cộc.
" Sau khi gõ cửa, một cô gái mặc quần áo màu đỏ thò đầu ra, nhìn cô một cái, vẻ mặt dè bỉu, "Cô tìm ai?"Khương Tuyết Vi cũng quan sát lại cô ta, tuổi tác cũng gần bằng cô, cô ta là ai, "Tôi tìm Khương Ái Quốc, ông ta là ba ruột tôi.
""Ầm ầm".
Giống như một viên đạn nổ tung, một tiếng thét chói tay phá vỡ bầu trời, "Ba mẹ nhanh tới, có đồ lừa gạt!".