“Ôi trời, cậu chính là bạn học mới đến Chung Ái phải không.
Chào cậu, tớ tên là Đường Nghệ,”
Chung Ái ngơ người một chút, sao cô ấy lại biết tên của cô?
Đường Nghệ toét miệng cười: “Ha ha, tôi vừa từ chỗ cô Thái trở về, nhìn thấy bảng danh sách trên bàn của cô Thái rồi.
”
Chung Ái cười gật đầu: “Chào cậu, mình tên là Chung Ái.
”
“Cậu mau vào đi, đừng có đứng ở cửa.
” Đường Nghệ kéo Chung Ái vào: “Lớp mười lớp mười một tớ đều học ngoại trú, đột nhiên đến trường ở, tớ còn cho rằng tớ phải ở một mình một phòng, may mà có cậu đến rồi.
”
Chung Ái đi vào, Đường Nghệ đóng cửa lại: “Cậu cũng là người thành phố Vân Hải sao?”
Giọng nói của Chung Ái giống với người bản địa, Chung Ái lắc đầu: “Không phải, có họ hàng là người thành phố Vân Hải, tớ đến từ một nơi nhỏ ở vùng khác.
”
“Trông không giống đó.
” Đường Nghệ kinh ngạc.
Giọng nói khi nói chuyện, cách ăn mặc, đối nhân xử thế cũng đều rất phóng khoáng, tất cả không giống như người đến từ nơi nhỏ.
Nếu như nói Lục Trường Bạch là học bá và chàng trai đẹp được công nhận của trường trung học thực hành số một vậy thì Đường Nghệ chính là hoa khôi và học sinh yếu được công nhận của trường trung học thực hành số một.
Đẳng cấp học yếu của Đường Nghệ không phân trên dưới với Chung Ái.
Nói cụ thể, trình độ học yếu của Chung Ái còn phải hơn một chút.
Đường Nghệ học yếu là bởi vì không muốn học nữa, Chung Ái thì là chăm chỉ học tập nhưng vẫn học yếu, tính chất khác nhau.
Kiếp trước Chung Ái và Đường Nghệ là bạn cùng lớp, nhưng mà lúc đó học sinh kém từ vùng quê đến như Chung Ái vô tình đến được trường học nổi tiếng trong thành phố lớn, cả người đều không thích ứng được, tính cách cô độc không thích qua lại với người khác càng trèo cao không nổi với loại người đẹp giỏi về giao tiếp như Đường Nghệ.
“Muốn ăn táo không?” Chung Ái chủ động lấy lòng.
Từ sau khi có hệ thống thần bếp, Chung Ái đã thực hiện được niềm tự do ăn trái cây, trái cây của toàn thế giới đều có thể trong chợ siêu cấp tìm được, khoảng thời gian mới bắt đầu, cô vô cùng hứng thú thử tất cả các loại trái cây chưa từng thấy.
Bây giờ đã qua thời kỳ hưng phấn vẫn là càng thích ăn trái cây thường ăn.
Cung cấp mấy ngày này chính là loại táo tàu trái nào cũng vàng óng ánh, bóng lưỡng.
Đường Nghệ cũng thích ăn trái cây, nhìn thấy Chung Ái cầm trái táo vàng: “Đây là táo gì vậy, nhìn thật sự rất đẹp.
”
“Táo tàu, một loại táo đặc sản của phía Bắc, cậu thử xem.
”
“Vậy thì tớ không khách sáo nữa nhé.
”
Trên táo còn mang theo hạt nước, vừa nhìn biết là đã rửa qua, sau khi Đường Nghệ rửa tay đã lấy mấy quả, vừa cắn một miếng, cảm giác giòn ngọt đã tràn đầy vị giác của cô ấy.
Mắt của Đường Nghệ mở to: “Thật sự rất ngọt thật sự rất ngon.
”
“Thích ăn thì ăn nhiều chút, tớ đem nhiều lắm.
”
Đường Nghệ gật đầu liên tục, không một chút khách sáo với Chung Ái, răng rắc đã ăn hết một đống.
Ăn xong một đống táo, Đường Nghệ còn chưa thỏa mãn.
“Chung Ái, cậu thử mì lạnh tớ mua đi, rất ngon đó.
Sạp mì lạnh của nhà này ở phía Bắc thành phố, tớ vòng đi rất xa mới có thể mua về được đó.
”
Chung Ái chỉ nhìn mì lạnh một cái đã biết sẽ không ngon bao nhiêu.
“Cậu thử xem đi, chắc chắn sẽ ngon.
” Đường Nghệ nỗ lực đề cử.
Chung Ái cầm đôi đưa thử một miếng mì lạnh: “Mùi vị không tồi.
”