Thập Niên 90 Hỏi Thật Ăn Dưa Hay Phá Án


Tiểu Thất nói: [ Cô cứ hô đi, hôm qua hô xong, không có chuyện gì xảy ra, đến giờ tôi vẫn còn xấu hổ.

]
Dung Y: [… Hồi tưởng hiện trường!! ]
Vẫn không có chuyện gì xảy ra, nhưng Dung Y đã có chút kích động, ai đó đến hỏi cô một câu đi!!
Ngu Cầm Ngao từ xa nhìn Dung Y vui vẻ phấn chấn nhìn đông nhìn tây, không hiểu sao lại thấy khó chịu, đứng xa như vậy, ngay cả cơ hội nói chuyện với cảnh sát cũng không có, vui cái nỗi gì?
Bữa tiệc tối lần trước, Dung Y kiêu ngạo từ chối kính rượu, khiến nhà quảng cáo mà cô ta khó khăn lắm mới mời được tức giận không đầu tư, bây giờ bị đá ra khỏi chương trình “Thời sự buổi tối”, mà vẫn không cảm thấy cần phải thay đổi bản thân.

Cô ta nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, chờ lát nữa cô ta sẽ phỏng vấn ra câu hỏi hay, xem Dung Y về đơn vị sẽ báo cáo kết quả thế nào.


Đại khái chính là trích dẫn câu hỏi của mình, nghĩ đến đây, cô ta càng đứng thẳng lưng hơn, hôm nay cô ta sẽ dạy cho Dung Y biết hậu quả của việc thanh cao là gì.

*Thanh cao: Trong sạch và cao thượng.

Đám đông đột nhiên ầm ĩ hết cả lên, Dung Y theo âm thanh nhìn lại, hóa ra là có cảnh sát đang đi về phía các phóng viên, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng để đặt câu hỏi.

Người đi tới là một cảnh sát thuộc bộ phận tuyên truyền đối ngoại, tâm trạng anh ta có chút nặng nề, hiện trường vụ án này rất tàn nhẫn, nghi phạm lại có kinh nghiệm phản trinh sát rất tốt, hiện tại hầu như không có thông tin gì.

Nhưng hiện trường vụ án mạng này đã bị hàng xóm nhìn thấy, khi bọn họ chạy đến, đã có phóng viên chụp được hiện trường rồi.


Trong tình huống không có thông tin, vẫn phải trả lời tốt câu hỏi của phóng viên, hơn nữa cần thể hiện sự quyết tâm phá án của cảnh sát, không thể để công chúng hoảng sợ, nhiệm vụ vô cùng khó khăn.

Cảnh sát đứng trước mặt các phóng viên, hít một hơi thật sâu: “Vụ án lần này chúng tôi…”
Đã có một phóng viên lớn mật, trực tiếp cầm micro ngắt lời: “Xin hỏi đã tìm thấy hung khí chưa?”
Đến rồi, câu hỏi sắc bén đến rồi, cảnh sát đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Tạm thời chưa tìm thấy, nếu có…”
Dung Y đột nhiên có dự cảm không lành, cô đã mở miệng, dùng giọng phát thanh tiêu chuẩn lớn tiếng hỏi: “Có tổng cộng hai hung khí, một cái bị ném vào hố phân sau hẻm, một cái bị ném vào thùng rác của quán ăn bên cạnh, xin hỏi ngài có cân nhắc dùng tay không vớt ra không?”
Im lặng.

Im lặng như chết.

Có thể nghe thấy tiếng thở của mình.

Tất cả các phóng viên đều trợn mắt há mồm quay lại nhìn Dung Y, giọng nói này có sức xuyên thấu, còn đây là câu hỏi gì vậy, bịa ra vị trí của hung khí, đặt câu hỏi ghê tởm như vậy? Phóng viên ngốc nghếch này từ đâu đến vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận