Hạ Hưng Đông đứng trong sân khom người cọ giày, vừa qua năm mới, trong thôn toàn là vỏ pháo trộn lẫn với đất đỏ, nên giày bẩn không chịu nổi, đáng lẽ đến đây nên mang một đôi giày cũ như Dung Y.
Nhưng trước đây anh ta chưa từng xuống nông thôn, tổ chuyên mục “Kỳ Văn Dị Lục” của bọn họ luôn rất nhàn rỗi, không biết tại sao sếp lại để anh ta theo đồng nghiệp mới Dung Y xuống nông thôn, còn điều tra một tin tức không rõ ràng như vậy.
Anh ta nhìn qua cửa sổ, trong nhà, Dung Y đang ăn cơm do nhân vật chính của tin tức này — Lý Quế Anh nấu.
Dung Y ăn một miếng lớn, giơ ngón tay cái lên với Lý Quế Anh: “Bà ơi, món bắp cải hầm miến này của bà ngon tuyệt!”
Lý Quế Anh cười hiền từ, nhìn cô gái xinh như búp bê sứ ăn cơm đến ngon lành.
Dung Y nhìn quầng thâm dưới mắt của Lý Quế Anh, có chút đau lòng: “Bà ơi, tối nay bà yên tâm ngủ một giấc thật ngon nhé, cháu và đồng nghiệp sẽ canh chừng.
”
Mặc dù thực ra cô cũng không lớn lên ở nông thôn, nhưng chồng con của bà lão này đều là liệt sĩ, dù thế nào cũng phải giải quyết chuyện này cho bà ấy.
Mắt Lý Quế Anh rưng rưng: “Cảm ơn các cháu, các cháu thật là những đứa trẻ tốt, còn sửa sang lại nhà cho bà, mang cả đồ bổ dưỡng đến cho bà.
”
Dung Y cười, lại và một miếng cơm lớn vào mồm.
Hạ Hưng Đông cọ xong giày, ra hiệu cho Dung Y ra ngoài.
Đóng cửa lại, ngăn cách thanh âm, Hạ Hưng Đông nói: “Tôi nghi ngờ là trưởng thôn giở trò, ông ta lấy chuyện này làm chiêu trò, thu hút rất nhiều người đến, vào thôn là thu vé, ngay cả chúng ta cũng thu, còn trực tiếp coi chúng ta là biển quảng cáo sống.
”
Dung Y gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.
”
“Tôi biết trong lòng cô không phục, nhưng chúng ta đã đến rồi, làm tốt chuyện này đi, trời sắp tối rồi, tối nay chúng ta đừng ngủ, trực tiếp ngồi ngoài chuồng bò bắt người, được không?” Hạ Hưng Đông hỏi.
Dung Y bất đắc dĩ, trong lòng cô không hề không phục.
Nhưng mọi người đều nghĩ cô không phục, vì cô cãi lại sếp, nên từ tổ chuyên mục “Thời sự buổi tối” có tiền đồ nhất, bị điều đến tổ chuyên mục đêm khuya “Kỳ Văn Dị Lục” bị cho ra rìa nhất.
Hơn nữa, Dung Y kỳ thật là người xuyên không, xuyên về hơn 20 năm trước, năm 1997.
Hai tháng trước thời điểm nguyên chủ còn ở đây, trước mặt mọi người, thẳng thắn nói rằng khinh thường nhất tổ chuyên mục “Kỳ Văn Dị Lục” ngày ngày lười biếng, dẫn đến đồng nghiệp mới cũng không hoan nghênh Dung Y cho lắm.
Khởi đầu thật thảm hại, Dung Y ngoài thừ có được ký ức của nguyên chủ, thì không có gì cả, không tiền, không nhà, cũng không có bàn tay vàng trâu bò.