Thập Niên 90 Hỏi Thật Ăn Dưa Hay Phá Án


“Nếu chúng tôi không phá được vụ án này, vụ án trở thành án treo, cô sẽ mãi mãi không thoát khỏi vết nhơ là kẻ tình nghi, cô sẽ mất việc, gia đình cô sẽ vì cô mà mất việc, cô thậm chí không thể tiếp tục sống ở thành phố này, vì cô sắp lên các tờ báo lớn, khuôn mặt này của cô sẽ bị cả thành phố Liêu Thông nhìn thấy.


Anh dừng lại, chống hai tay lên bàn nhỏ trước mặt Dung Y, ánh mắt đầy áp lực: “Cô sẽ bị khinh bỉ, bị chỉ trích, bị lăng mạ, đi đến đâu cũng có người nhổ nước bọt vào cô, vì có hai đứa trẻ mười tuổi đã chết! Còn bị cưỡng hiếp! Điều này đã đủ để kích động sự phẫn nộ của mọi người!”
Dung Y đứng ngây ra đó, lý trí mách bảo cô rằng viên cảnh sát này đang dọa cô, muốn moi thông tin gì đó, nhưng những gì anh ta nói cũng là sự thật.

Cô cũng không biết tình hình hiện trường ra sao, có bằng chứng nào chứng minh mình không phải là nghi phạm hay không.

Nhưng chỉ cần cô là nghi phạm một ngày, cô sẽ bị mọi người chỉ trích.

Thậm chí còn liên lụy đến gia đình của cô…
Thương Dã khoanh tay trước ngực, giọng điệu dịu đi một chút: “Vậy bây giờ cô có sẵn lòng nói thật với tôi, làm sao cô biết vị trí của hung khí và số lượng người gây án không?”
Tiểu Thất đã khóc òa lên: [ Hu hu hu, Dung Y, cô khai tôi ra đi! Tôi sợ quá!! Tôi thực ra chỉ là một hệ thống mới đào bới tin đồn mà thôi…]

Dung Y hít một hơi sâu, lặp đi lặp lại lời của Thương Dã trong đầu.

Cuối cùng, ôm tâm trạng đánh cược một phen, cô thành thật nói: “Được rồi, tôi có một…”
Cổ họng như bị bóp nghẹt.

Cô phát hiện mình không thể nói ra mình có hệ thống, thậm chí càng muốn nói, cảm giác ngạt thở càng mạnh.

Cảm thấy mình sắp không thở nổi, Dung Y vội vàng đổi cách nói: “Là một người bạn thám tử của tôi nói cho tôi biết…”
Thương Dã gật đầu: “Là ai?”
Dung Y trầm ngâm nửa ngày… trong đầu lóe lên một cái tên quen thuộc, ừm… Hạ Hưng Đông bị bắt rồi, anh trai là đầu bếp… em trai vẫn là học sinh.

Nguyên chủ cũng không có bạn bè nào khác…
Cô ngước mắt nhìn Thương Dã, thử nói: “Chính là tôi.



Thương Dã hiểu ra: “Quả nhiên là vậy.


Cô mắt sáng lên: “Ngài, ngài tin tôi rồi?”
Thương Dã mỉm cười, giọng lạnh lùng: “Không tin, đùa cô thôi.


“! ! ”

Thương Dã lấy báo cáo thẩm vấn từ thư ký viên, đưa cho Dung Y, chỉ vào chỗ ký tên, ra hiệu cho cô ký.

Dung Y không hiểu, có phải là đã thẩm vấn xong rồi không?
Nhưng cô vẫn cẩn thận xem qua báo cáo, trên đó ghi lại cuộc đối thoại giữa cô và viên cảnh sát này, không có vấn đề gì, liền cầm bút ký tên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận