Thập Niên 90 Hỏi Thật Ăn Dưa Hay Phá Án


Những người khác không dám động vào gia đình liệt sĩ, liền túm lấy cổ áo trưởng thôn, giận dữ hét lớn: “Khốn khiếp, trả tiền!”

“Phóng viên các người thật lợi hại! Cả chuyện này cũng điều tra ra được!”
Dung Y cười cười với người đó, cùng Hạ Hưng Đông thu dọn hành lý, chuyển đồ lên xe.

Những người khác cũng chuẩn bị rời đi, ngôi làng này có lẽ sẽ trở lại bình thường, Lý Quế Anh cũng không còn lo lắng hãi hùng nữa.

Chỉ có điều, những du khách đến vẫn đang gây rối, yêu cầu trưởng thôn trả tiền.

Cô để lại số BB cho Lý Quế Anh, nếu bà ấy thay đổi ý định và muốn báo cảnh sát, có thể liên lạc với cô.


*BB: máy nhắn tin hãng BlackBerry.

Hạ Hưng Đông trở nên im lặng hơn, không hỏi Dung Y về sự thật phía sau, điều này khiến Dung Y thở phào nhẹ nhõm, cô không thể kiểm soát miệng mình.

Dung Y hỏi: [ Vậy tôi có phải sẽ luôn như thế này, ai hỏi gì tôi cũng vạch trần hết mọi chuyện sao? ]
Tiểu Thất nói: [ Không đâu, có giới hạn thời gian mà, bây giờ kỹ năng đã kết thúc rồi, nếu không có giới hạn thời gian và địa điểm, cô chẳng phải sẽ trở thành người biết tuốt sao, tôi cũng không có khả năng lớn như vậy…]
Dung Y lại nói: [ Vậy lần này không thu phí chứ? Suýt nữa thì không điều tra ra, nếu không phải…]
Tiểu Thất thực sự ngại ngùng: [ Không thu, không thu! Thực ra tôi cũng không muốn đòi tiền, tôi muốn giá trị năng lượng, cô tạo nhiều tin tức lớn đi! Khán giả có giá trị cảm xúc sau khi xem, tôi sẽ có năng lượng! ]
Dung Y nói: [ Trời! Sao không nói sớm! Chỉ cần không nói đến chuyện tiền nong! Hai ta chính là thiên hạ đệ nhất! Tôi nhất định sẽ làm ra tin tức lớn cho cậu! ]
Cô vui vẻ nhìn về phía Hạ Hưng Đông, tìm một chủ đề: “Chúng ta có thể về nhà rồi! Đúng rồi, tại sao quần lót da báo màu hồng lại là chuyện riêng tư vậy?”
Hạ Hưng Đông cầm túi không vững, liền rơi xuống đất, anh ta cứng đờ quay mà quay đầu nhìn về phía Dung Y, phảng phất như cả người hoá đá.


Dung Y nhìn thấy trên khuôn mặt cương nghị chính trực của anh ta một biểu cảm xấu hổ, cô càng thêm khó hiểu: “Nói đi chứ?”
Hạ Hưng Đông cứng nhắc nói: “Lên xe, hơi muộn rồi, tôi còn phải đi huyện Hồ Tân tìm nhà văn để duyệt bản thảo, tối nay ở lại phố Tân Thành một đêm.


Dung Y sờ sờ mũi, mở cửa xe khách cỡ nhỏ, lên xe, hỏi Tiểu Thất: [ Đồng nghiệp của tôi sao vậy, tại sao trước đó tôi lại hỏi câu hỏi này, có căn cứ gì sao? ]
Tiểu Thất khẽ ho một tiếng: [ Tôi cũng không biết… thật lòng mà nói, năng lượng không đủ, không thể xem được hướng dẫn sử dụng.

]

Hạ Hưng Đông khởi động xe, im lặng lái trên con đường quanh co, xung quanh là bình nguyên trắng xoá mênh mông vô bờ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận