“Vậy cha cô là ai?”Tô Dạng chửi thầm: Cha con là ngọn nguồn của tội ác.
Một người đàn ông đã làm tổn thương vợ của mình còn tự phụ, một kẻ ăn chơi trác táng chưa bao giờ thay đổi và là một kẻ dối trá, hành động không đồng nhất.Cô có thể nói như vậy sao? Đương nhiên không thể.
Cho nên á khẩu không thể trả lời được, một hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.Giang Như Yên cũng không mong chờ biết đáp án, bộ dạng muốn nói lại thôi của đối phương thật buồn cười, cô ấy vắt quần áo, ném ngay ngắn vào chậu rồi nói: “Cô đấy, nên về nhà nghĩ kỹ lại xem cha cô là ai, biết chưa?” Nói xong liền đứng dậy, mặc kệ Tô Dạng.Tô Dạng một tấc cũng không rời đi theo phía sau cô ấyấy, giải thích: “Con không có nhà, ở chỗ này con chỉ biết mẹ thôi.”“Nhưng tôi không biết cô.” Giang Như Yên bước chân nhanh hơn.“Mẹ xem đi, bộ dạng chúng ta rất giống nhau mà.” Tô Dạng đưa tay lên mặt mình.Giang Như Yên ngẩng đầu nhìn một lượt, khinh thường mà lắc đầu: “Không giống.”Tô Dạng không có cách nào, tiếp tục giải thích thân phận của mình ở tương lai.
Giang Như Yên đương nhiên không hiểu, cách tốt nhất để đối phó với một kẻ ngốc là im lặng, lại nghĩ đến bị một người ngốc quấn cũng không phải là chuyện tốt, vì thế càng bước nhanh chân, cố gắng né tránh cô gái đang lảm nhảm này.Cuối cùng Giang Như Yên cũng trốn được đi vào nhà, Tô Dạng bị cự tuyệt ở ngoài cửa liền hồn bay phách lạc.
Cô không có chỗ để đi, đành phải ngồi xuống tại chỗ này, Giang Như Yên ở đâu, cô liền ở đó.Bình tĩnh suy nghĩ lại, lúc này Tô Dạng cảm thấy vui mừng hơn là mất mát, không sợ Giang Như Yên quen biết cô, nhưng cô có một niềm tin mãnh liệt là “ Có mẹ ở đây thì cái gì cũng không sợ”, mẹ ở chỗ này, cô liền có chỗ dựa.Mùa đông ngày ngắn, làm việc một lúc liền được ngủ, khi trăng lên đầu cành liễu, trời đã tối sầm.Tô Dạng nghe Giang Như Yên đang ăn cơm với người nhà, hóa ra bà ngoại có thể nói chuyện rõ ràng như vậy, ông ngoại khi không mắc bệnh Alzheimer cũng có thể nói nhiều như vậy, nhưng lại không nghe được tiếng của Giang Như Yên, cuối cùng cũng chỉ nghe thấy tiếng thu dọn bát đũa.Cô vừa đói, vừa lạnh.Mùi của mẹ lúc nãy ôm đã sớm tan hết, Tô Dạng rất muốn ôm Giang Như Yên một lần nữa.Cô luôn biết tính của mình, trước mặt mọi người lúc nào cũng nghiêm túc, thú vị, nhưng ở trước mặt mẹ, chỉ số thông minh chỉ dừng ở mức ba tuổi.
Đó là niềm hạnh phúc có sẵn của một người con gái từ khi sinh ra, hơn cả việc được trở về chiếc giường ấm áp sau một đêm mưa lạnh, cũng hơn cả được cắn miếng dưa hấu đầu tiên giữa màu hè oi bức.Trước khi thực hiện được mục đích phía trước, trước tiên Tô Dạng phải sống sót được ở thập niên 90 xa lạ này, việc ưu tiên đầu tiên là phải lấp đầy bụng..