Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi


Nhìn công xưởng quen thuộc dù đã thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, sau khi Tô Dạng đi vào xưởng may quần áo, tò mò khắp nơi, nhìn quanh khắp chốn.

Diện tích lớn như hai cái sân bóng rổ, vào thời đại này ở trong cái thị trấn nhỏ này, đúng là khí thế.Nơi làm việc không một bóng người, chiếc máy may lạnh như băng, lúc không làm việc, trong mắt Tô Dạng nó và chiếc máy đồ cổ kia trong nhà kho không có gì khác nhau, Tô Dạng chỉ biết được nó được gọi là máy may, những thứ khác thì hoàn toàn không biết.Nhìn xung quanh xong, trên đường theo Giang Như Yên đến chỗ làm việc Tô Dạng lại nghĩ: Lúc cậu còn trẻ có dáng vẻ như thế nào.


Cô nhớ, song song với lần đầu tiên mình gặp mặt cậu, cũng là lần đầu có khái niệm cụ thể về đàn ông trung niên bị phát tướng.Không biết tại sao trong đầu lại có rất ít miêu tả về cậu, Tô Dạng hồi tưởng nửa ngày cũng chỉ có thể tìm ra mấy cái mác như "mắt một mí", "tài nấu nướng tuyệt vời", "bụng béo phệ", "ông chủ lớn", về phương diện tính cách thì một chút xíu cũng không biết.Bỏ đi, dù sao vẫn là thân thích, không biết thì có thể gặp.Hai người đi đến trước cửa nơi làm việc, trong lòng Tô Dạng nói thầm, Giang Như Yên muốn gặp anh ruột của mình cũng phải gõ cửa ra hiệu, bên trong lên tiếng đáp lại mới đẩy cửa tiến vào.Giang Tiệm Viễn ngồi ở trước bàn làm việc, đang xem bảng báo cáo trong tay.Anh ấy hoàn toàn khác với người cậu trong ấn tượng của Tô Dạng, vị trước mắt này không những không có bụng bia, mà lưng cũng thẳng tắp.

Kiểu tóc cũng không phải "ông chủ kiểu cách" vuốt ngược ra sau, mà là kiểu tóc thoải mái lại gọn gàng.


trên mặt không có nếp nhăn cũng không có dầu mỡ trên thương trường, thừa hưởng sống mũi lõm của bà ngoại.

Mắt một mí ngược lại vẫn là mắt một mí, lúc ngước mắt nhìn người vẫn long lanh có thần như cũ.Tô Dạng chống với ánh mắt của anh ấy, phản xạ có điều kiện muốn gọi cậu."Anh, em với anh thương lượng chuyện này." Giang Như Yên kéo Tô Dạng qua, giới thiệu: "Đây là bạn của em, gọi là Tô Dạng, tết cô không có nơi về, muốn vào xưởng trước thời hạn, cũng có một chỗ ở, anh đồng ý không?"Dứt lời, cô ấy kéo kéo cánh tay của Tô Dạng.Tô Dạng nhận được tín hiệu, khéo léo nói: "Cậu." Giang Như Yên dùng chút lực, cô lập tức quẹo cua: "Ông chủ...""Hử." Giang Tiệm Viễn không có biểu tình gì, hỏi Tô Dạng: "Cô biết làm quần áo sao?"Tô Dạng lắc đầu.Lần này anh em hai người đều trầm mặc, nhất là Giang Như Yên, cả mặt đầy vẻ cạn lời khi đút cơm tới miệng người ta rồi còn không nuốt được.Nhận ra hơi thở chỉ tiếc rèn sắt không thành thiếp trên người Giang Như Yên, Tô Dạng lập tức bổ sung nói: "Nhưng tôi học tập rất nhanh, trước khi bắt đầu làm việc tôi nhất định sẽ học được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận