Thập Niên 90 Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Động Vật


Chươmg 2: Tìm chó (2)

Ngu Kính ngắt lời anh ta: “Đừng có lải nhải, mấy điều này Tiểu Hạ đều biết.

Mau qua xem đi, không thì đám người ở khu dân cư lại cướp mất việc làm mất.”
Tôn Tiễn Binh lập tức tỉnh táo lại, chạy lon ton: “Đúng! Nhanh nhanh.”
Đi theo đồng nghiệp ra khỏi văn phòng, Hạ Mộc Phồn ngước mắt nhìn cây hòe già ở phía tây sân sở cảnh sát, hai con chim nhỏ đang ríu rít.
[Chuyện vặt vãnh.]
[Báo án bừa.]
[Thật buồn cười!]
Từ nhỏ đã nghe được tiếng lòng của động vật, Hạ Mộc Phồn chậm rãi bước chân.
Trong đại sảnh cảnh vụ, cảnh sát trực ban đã bắt máy.
“Xin chào.”

“Vâng.”
“Được, xin hãy mô tả cụ thể.”
Tôn Tiễn Binh là người đầu tiên xông vào đại sảnh trực ban.
Ngu Kính là người thứ hai đến.
Sở trưởng Ngụy Dũng cầm một cái ca tráng men lớn đi vào.
Ba cảnh sát khu dân cư theo sát phía sau.
Cảnh sát trực ban cúp điện thoại, nhìn đồng nghiệp từ các phòng khác chạy đến, biểu cảm có hơi kỳ lạ.
Sở trưởng Ngụy Dũng năm nay năm mươi tuổi, tóc đã bạc, khuôn mặt hiền hòa, kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?” Đảm nhiệm chức trưởng sở cảnh sát đường An Ninh đã mười năm, Ngụy Dũng có kinh nghiệm phong phú, già dặn, đoán rằng sẽ không có chuyện gì lớn, nhàn nhã uống một ngụm trà, chờ cảnh sát trực ban trả lời.
Cảnh sát trực ban nói: “Khu Học Uyển Giai Viên có cư dân báo án...” Không đợi mọi người đoán mò, anh ta vội vàng nói ra đáp án: “Con chó nhà Vương Lệ Hà lại mất tích rồi.”
“Chậc!” Nghe vậy, Tôn Tiễn Binh lập tức mất hứng: “Con chó Teddy đó à.”
Ngu Kính cau mày: “Hồi tháng trước, cũng là con chó nhà cô ta mất tích phải không?”
Hạ Mộc Phồn chậm rãi bước vào đại sảnh, lặng lẽ đứng sau lưng Ngu Kính.


Chó cưng đi lạc ư? Những chú chim nhỏ không nói sai, quả nhiên không phải chuyện gì lớn.
Tôn Tiễn Binh hỏi: “Đại Ngu, chúng ta phải làm sao?”
Ngu Kính cười khổ: “Cảnh sát và nhân dân là một nhà.

Nhân dân gặp khó khăn, dù là chuyện nhỏ cũng phải giải quyết nghiêm túc.”
Ngụy Dũng vỗ vai Ngu Kính, mỉm cười nói: “Tiểu Ngu nói đúng, chuyện của nhân dân chính là chuyện của chúng ta.

Nếu như Vương Lệ Hà đã báo án, vậy thì các cậu điền ngay biên bản tiếp nhận tin báo, giúp cô ấy tìm chó đi.”
Sở trưởng đã lên tiếng, Ngu Kính không chút do dự đứng nghiêm, ưỡn ngực, chào: “Tuân lệnh!”
“Các đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải giúp tôi tìm được Đậu Đậu nhà tôi!” Cùng với tiếng phụ nữ cao vút, chói tai, Vương Lệ Hà sống tại khu Học Uyển Giai Viên mặc chiếc sườn xám cách tân bằng vải sa tanh hoa văn tối màu, uốn tóc xoăn sóng lớn, xuất hiện một cách lộng lẫy.
Khu Học Uyển Giai Viên là một trong những khu dân cư cao cấp nhất ở thành phố Hội.

Phía bắc dựa vào núi Kim Quế, phía nam giáp đường An Ninh, tiếp giáp với học viện Sư phạm, môi trường tốt đẹp, tiện nghi đầy đủ, toàn bộ là những biệt thự độc lập, cư dân đều giàu có hoặc quyền quý.

Chồng của Vương Lệ Hà là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố này, gia đình rất giàu có, từ năm ngoái sau khi con trai ra nước ngoài, vì quá nhàn rỗi nên cô ta nuôi một con chó, coi nó như bảo bối.
Vương Lệ Hà không ngại làm phiền cảnh sát, chó cứ mất tích là báo án, đây đã là lần thứ hai cô ta đến sở cảnh sát, đã quen mặt với cảnh sát trong đồn.
Như vậy, ba cảnh sát phụ trách vụ án Ngu Kính, Tôn Tiễn Binh, Hạ Mộc Phồn đã tiếp nhận tin báo, chuẩn bị ra ngoài tìm chó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận