Thập Niên 90 Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh


Chỉ vì để chứng minh là Lý Nhược Lan không phải vứt bỏ lại cô, mà là cô không cần mẹ, nỗ lực giữ gìn sự vô sỉ của Tô gia, làm tổn thương người yêu thương mình thật lòng, muốn cho đối phương hối hận, như vậy thì cô cùng Tô Văn Sơn có cái gì khác nhau đâu?Trên cổ tay truyền tới đau đớn, Tô Nhuyễn nhìn trên cổ tay có mảng da bị tróc, hít thở thật sâu mấy hơi để đè ép cảm xúc đáng ghét kia xuống.

Sai thì cũng đã sai rồi, ông trời đã cho cô cơ hội sửa lại cùng đền bù, cô còn có cái tư cách gì ở tại chỗ này mà nản lòng chứ.

Tô Nhuyễn ướm thử giày da bò, quả nhiên rất vừa vặn, sau đó lôi cả váy đỏ ra, bỏ cả hai thứ vào trong bao, quyết định sẽ mặc bộ này khi vào thành phố.

Cho hết những đồ vật muốn mang ra cửa ngày mai vào trong túi, Tô Nhuyễn mới nhớ tới số tiền chính mình kiếm được hôm nay.

Tô Văn Sơn không định tới sớm, hơn nữa bởi vì bị ông ta thúc giục nên sau đó việc bán hàng còn nhanh hơn, những chiếc dây cột tóc cô mang theo đều bán hết sạch.

Tiền lời nhiều hơn ngày hôm qua 5 đồng, 72 khối tiền, hiện giờ cô đã tích cóp được 146 đồng.

Hơn nữa, Tô văn Sơn cho 500 đồng, Lý Nhược Lan cho 500 đồng, tổng cộng cô có hơn 1.

000 đồng tiền.

Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ, từ trong 1.

000 đồng tiền lấy ra hai trăm đồng và số tiền mặt mà cô bán hàng được, 900 đồng còn lại thì cô dự định sẽ mang đi gửi tiết kiệm để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Ngày hôm sau Tô Nhuyễn dậy thật sớm, lúc nấu cơm thì lão thái thái cũng đi vào nhà bếp, có chút lo lắng nói: “Cũng không biết Thanh Thanh cùng mợ hai của cháu muốn thế nào? Mong là đừng có làm bậy?”“A, nói đến Lộc Minh Sâm, sao lại biến thành như vậy chứ, từ bé đến lớn luôn là một đứa bé xinh đẹp, giống như đồng tử ở bên cạnh quan âm vật, ai nhìn thấy cũng muốn sờ một chút, cũng thích cười, nhìn một cái liền khiến cho người ta cảm thấy tâm bình khí hòa.

“Còn đặc biệt thông minh, bà còn nhớ rõ lúc thằng bé ba bốn tuổi đã nhớ được 300 bài thơ Đường mà mẹ mình dạy cho”.

“! Hơn nữa, khi còn nhỏ thật sự thương cháu nhất, lúc ấy cháu luôn thích đi theo phía sau bọn trẻ trong thôn chơi, cậu ấy rất chiếu cố cháu, hái trái cây cho cháu ăn, ôm cháu đi qua vũng nước…”“! Nhũ danh Miên Hoa của cháu cũng là do cậu ta đặt cho, nhưng mà chỉ có một mình cậu ấy được gọi, cả ngày cứ em Miên Hoa ơi”.

Lão thái thái chọn việc này để nói đúng là không tồi, lúc người Lộc gia chuyển khỏi Tô gia mương, lúc đó cô mới chỉ có sáu bảy tuổi, trong ấn tượng đúng là có một anh trai nhỏ cực kỳ xinh đẹp đối xử với mình rất tốt.

Chỉ là cái kí ức kia quá mơ hồ, cô chỉ quen thuộc với người anh hùng mà mọi người đều rất tôn kính nhớ mãi không quên gọi là Lộc Minh Sâm kia thôi.

Lão thái thái vẫn tiếp tục nói: “Nghe nói lần này chấp hành nhiệm vụ bị thương, nhưng đã lập được công lớn, chắc hẳn bộ đội đã cho không ít tiền an ủi”.

Tô Nhuyễn mang cháo ra bên ngoài: “Bà nội yên tâm, người ưu tú như vậy thì chắc chắn là cháu không xứng với anh ấy rồi”.

Lão thái thái bị nghẹn lại.

Tô Nhuyễn cười lạnh trong lòng, dù cho cô thật sự kết hôn với Lộc Minh Sâm thì cũng không phải bị Tô gia và Lộc gia ấn đầu liền gả, đến lúc đó người cúi đầu không biết là ai đâu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui