Thập Niên 90 Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh


Tô Nhuyễn nhìn thấy cô ấy, nghi hoặc hỏi, “Hôm nay là ngày mấy? Tại sao lại ăn gà nướng?”
Y tá Mễ đi thẳng xuống phòng bếp nhà cô rồi lấy lấy một cái đĩa để đặt gà lên, sau đó cô ấy lại dùng tay bẻ một cái đùi gà đưa cho Tô Nhuyễn, bản thân cũng tự bẻ một cái đùi gà còn lại lên gặm, “Hôm nay dạy xong lớp chồi trở về thì gặp phải một người bán gà nướng, tự nhiên thấy thèm lên đã mua về.


Nhưng khi cô ấy ăn một miếng liền nhíu mày, “Hình như hương vị không giống nhau?”
Đúng thật là hương vị không giống nhau, Tô Nhuyễn nếm thử một miếng liền không có hứng thú, quá mặn, hơn nữa gia vị cũng không được xử lý tốt.

Chính là y tá Mễ lại bị gợi lên cơn thèm, “Muốn ăn gà nướng, màn thầu nướng, bắp nướng, dùng củi để nướng tạo ra mùi hương thật thơm……”
·cô giáo Hàn vén mành tiến vào, “Các món em nói chị cũng thèm, chị nhớ rõ khi bọn chị còn nhỏ, khi nướng khoai tây rồi rắc một ít muối lên, hương vị mềm mại thơm nức……”
Ba người nói đến chuyện xưa thì đều có chút tưởng niệm khi bọn họ còn nhỏ đã dùng cái bếp đất lớn.

Y tá mễ nói, “…… Trứng gà luộc qua nước sôi.


Thêm một ít muối, dùng bùn bọc lại, ném vào bếp nướng lên lại càng ngon hơn, mà trứng gà luộc bình thường sẽ không thể so được.


Trong lúc nhất thời Tô Nhuyễn cũng lên cơn thèm, “Tôi quyết định rồi, tôi muốn một cái lò bánh mì!”
“Cái gì là lò bánh mì? Lò nướng sao?”
Tô Nhuyễn nói, “Cùng loại với nướng lò, sau này còn có thể nướng bánh bột ngô, bánh trung thu, bánh mì, còn có thể nướng gà ăn mày, nướng khoai tây, trứng gà, nướng bắp ngô……”
Y tôi mễ nuốt nước miếng, “Cần những nguyên liệu gì, có phức tạp lắm không?”
Cô giáo Hàn cười nói, “Chỉ cần các nguyên liệu đơn giản là xi măng, cát, gạch, cũng không cần tốn nhiều sức đâu, có Lộc đoàn trưởng ở đây thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề.


Y tá mễ vỗ tay một cái nói, “Nếu vậy để tôi gọi cả lão khờ nhà tối lại đây hỗ trợ.


Hẳn là về sau tôi sẽ có lộc ăn lắm đây.

” Cô giáo hàn nói tới đây, mới nhớ tới mục đích đến đây, “, Đều bị các cô làm cho quên mất, ngày mai chúng ta đi chợ Yến, rồi đến cửa hàng bách hóa để xem đá quý khổng tước đi?”
Y tá mễ nói, “Không phải là cô đã đi xem rồi sao? Chả nhẽ cô còn định một tháng xem một lần giống đi xem vườn bách thú à?”
Cô giáo Hàn nói, “Không phải, nghe nói qua hai nữa ngày liền thu hồi lại rồi, cho nên tôi muốn đi xem thêm một lần nữa”.

“Ai nói là sẽ thu hồi lại?” Tô Nhuyễn nghi hoặc, cô nhớ rõ là dự án kia sẽ được trưng bày ở đó đến lúc nghỉ hè xong, dù sao thì thời điểm nghỉ hè mới là thời điểm thu hút được nhiều khách hàng nhất.

“Ngày hôm trên qua báo chí không phải đã đăng tin tức rồi sao, nói là có một băng cướp cực hung ác chuyên cướp của giết người đã len lỏi đến phương bắc rồi sao? Không chừng là sợ bị theo dõi đi.



Khách hàng bình thường có ý đồ xấu còn có thể đề phòng, nhưng muốn phòng những kẻ phạm tội hung ác lại là điều không có khả năng.

Cô giáo Hàn lại nói, “Chỗ kia có món đồ đến hơn trăm vạn đó.


“Còn không phải sao.

” Y tá mễ nói, " Đá quý chỉ to bằng ngón tay út của tôi thôi mà đã mấy ngàn tệ rồi.


“Nhưng mà cũng phải nói lại, thật sự là chúng quá đẹp.

” Y tá mễ nói, “Chờ khi tôi tích cóp tiền cũng muốn mua một viên, cả đời của phụ nữ cũng nên có một món trang sức đáng giá, không phải cô từng nói sao, phụ nữ vẫn cần được nâng niu bảo vệ.



Cô giáo Hàn cũng hâm mộ, “Tôi không nghĩ vậy, tôi cũng đã trở thành bà thím già rồi, không đáng được nâng niu bảo bệ.

Tôi có chút tiền tích cóp sẽ để cho con gái sau này lấy chồng.

Nhưng thật ra Tô Nhuyễn này,” cô cười hỏi, “ Hẳn là cô có thể mua được đúng không, nhưng tại sao không thấy Lộc đoàn trưởng mua cho cô một viên.


Y Tá Mễ bật cười, “Lộc đoàn trưởng làm gì có tiền mà mua, hiện giờ ai không biết Lộc đoàn trưởng nộp hết tiền trợ cấp lên cho vợ, mỗi tháng cố định chỉ có mười đồng tiền tiền tiêu vặt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận