----
Hứa Bối Đóa đeo kính râm, son môi đỏ, mang một đôi giày da bóng loáng, trong tay xách ví màu đen, giống như một quý cô giàu có trong thành.
Chuyến vào thành lần này, cô còn mua rất nhiều đồ, đều nằm trong ba lô Hứa Hắc Đậu.
Thời đại này, rất nhiều thứ chỉ cần đi đến nơi trung tâm mua sắm là có thể tùy ý mua được.
Dùi cui điện, dao găm, dây thừng! các loại hung khí, có đủ mọi thứ.
Thời đại hỗn loạn này, bảo vệ chính mình, không nên xem nhẹ.
Hứa Bối Đóa dẫn Hứa Hắc Đậu đến đống đổ nát nhà thờ tổ, tuần tra một vòng.
Người dân tập trung xung quanh xem, hôm nay đã có người phát hiện cột đó bị nứt, phần trên vẫn còn một số phần mạ vàng.
Rất nhiều người chạy đến, lén lút dùng dao nhỏ, muốn nạo hết vàng.
Hứa Bối Đóa vẫy tay, căn dặn Hứa Hắc Đậu, mở ba lô ra, lần lượt lấy ra một số đồ, rồi lại bỏ vào.
Cuối cùng cậu lấy ra được con dao, mặt đeo kính râm, toát ra vẻ vô cảm,
Hứa Bối Đóa cũng đeo kính râm vào ra dáng chị đại, lạnh lùng căn dặn:
“Động tác gãy gọn một chút.
”
“Một chút vết tích cũng không để lại.
”
Người dân trộm đồ nghe thấy lời này, lại nhìn thấy Hứa Hắc Đậu cầm dao sáng bóng đi đến, mọi người đều giật mình, nhanh chóng đứng dậy, vừa bò vừa lăn mà chạy.
Bụi bay lên, Hứa Bối Đóa tháo kính râm, hỏi:
“Sao vậy? Bọn họ không cần vàng nữa? ”
“ Ồ! Hắc Đậu, cạo xuống chúng ta chia đều! ”
Lần này sau khi Hứa Bối Đóa dẫn Hắc Đậu về, dáng vẻ sang trọng, thu hút sự chú ý của người dân trong thôn.
Đồng thời, mấy ngày này Hứa Bối Đóa cũng để mắt đến công trình bao quanh, tranh thủ từ tường thấp xây lên cao, đã xong được hơn một nửa.
Người dân trước đây thấy Hứa Bối Đóa là một cô gái mồ côi đáng thương, sau khi ba mẹ mất còn có một khoản nợ, đành phải lấy nhà để gán nợ, khả năng còn bị uy hiếp đòi nợ.
Họ cũng biết được lúc đó chàng trai thôn bên cạnh đến dạm ngõ, nhưng ba mẹ đến hủy bỏ tại chỗ, đành bỏ qua hôn sự này.
Hứa Bối Đóa thời gian trước, tưởng mọi thứ khó khăn dồn dập, cuộc sống xuống dốc.
Bây giờ thì khác, không biết là nợ trả xong chưa, cô đột nhiên trở thành dáng vẻ như vậy, lại trả mỗi tháng mười tệ để thuê vệ sĩ, lại ăn mặc đẹp.
Trong ruộng, người dân thì thầm to nhỏ:
“Mọi người có thấy Hắc Đậu đó không? Chậc, lúc đầu nghèo không có tiền mua thức ăn, mẹ cậu ta bệnh triền miên, trong nhà không có đồ ăn.
”