----
Hứa Bối Đóa bây giờ cần Hắc Đậu theo sát không rời cô, thế nên cũng sắp xếp căn phòng trống trong ký túc xá cho cậu, cũng để tăng sự an toàn cho ký túc xá, lãnh đạo trường cũng đồng ý.
Sau khi ăn cơm tối, Hứa Bối Đóa như thường lệ cùng Hứa Hắc Đậu đến tuần tra tiến độ bức tường bao quanh trang trại, không ngờ, oan gia ngõ hẹp.
Bên ngoài phía bức tường thấp của trang trại, có vài người, không biết đang làm gì.
Hứa Bối Đóa hung hăng đi đến, bây giờ cùng với Hứa Hắc Đậu cao và khỏe, trong ba lô còn có một đống công cụ, cô không sợ gì.
Không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Hứa Quang Diệu thôn bên, nam chính trong cuốn sách, lại xuất hiện ở đây.
Lần cuối gặp nhau, Hứa Bối Đóa tìm người giả vờ đòi nợ, nam chính quay lưng, bỏ đi.
Bây giờ, chuyện gì xảy ra thế này, anh ấy lại đến đây?
Hứa Quang Diệu ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Bối Đóa, thấy cô mặc đồ da màu đen bó sát người, đeo hai chiếc khuyên tai lớn, mang giày da màu đen.
Mặt trời lặn, làm quần áo Hứa Bối Đóa óng ánh, phản chiếu những tia sáng màu vàng trên mặt cô ấy.
Cô có chút nghi ngờ khoanh tay lên, ôm trước ngực, lộ ra đôi tay trắng như tuyết.
Hứa Quang Diệu rõ ràng nhìn thấy, trên cô tay cô đeo một chiếc đồng hồ vàng hồng, mặt đồng hồ đơn giản, dây đeo tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng hoàng hôn.
Anh tuy rằng không biết thật hay giả, nhưng nhìn một cái biết rằng chiếc đồng hồ này chắc chắn rất có giá trị.
Hứa Quang Diệu trong lòng bỗng rất hối hận.
Hôm nay vội vàng đến, là vì họ hàng của anh chạy tới, nói cô gái Hứa Bối Đóa trước đây giới thiệu cho anh, sau khi trả nợ, lại rất giàu.
Anh vẫn nhớ lời họ nói:
“Cô gái đó bây giờ ăn mặc rất thời thượng, còn có tiền thuê công nhân xây tường! ”
“Hơn nữa còn nhìn trúng người đàn ông khác trong thôn chúng ta, gia cảnh nghèo, không có gì nổi trội! ”
“Đúng vậy, trước đây mẹ của Hắc Đậu không có tiền khám chữa bệnh, từ sau khi Hắc Đậu đi với Đóa Đóa, vừa được ăn uống no say, lại có tiền đưa cho mẹ cậu lên Huyện khám bệnh!”
“Cô trả cho Hắc Đậu một tháng 10 tệ!!! ”
! !
Hứa Quang Diệu nghe vậy, trong lòng nổi lên có cảm giác chua xót không vui, khó mà diễn tả.
Cô gái này, trước đây rõ ràng là vợ sắp cưới của anh.
Hơn nữa, anh nghĩ lúc Hứa Bối Đóa bị đòi nợ trước cửa nhà, dáng vẻ cô rất đáng thương, chân thành nhìn anh, nước mắt giàn giụa.
Cô đã từng mỉm cười với anh dưới hoàng hôn, dịu dàng xấu hổ gọi anh là “anh Quang Diệu”!
Hứa Quang Diệu trong lòng cảm thấy khó chịu, anh ngồi dậy khỏi băng ghế, đến trước mặt người thân nói: “Mọi người nói vậy là sao? Đóa Đóa em ấy bây giờ, có tiền, phát đạt, cặp với người khác? ”
Ba Quang Diệu hút thuốc, đôi mắt nặng trĩu nói: “Quang Diệu, cô gái đó không phải là đồ gì tốt, có chút tiền bẩn dây dưa không rõ với chàng trai khác, làm tổn hại thanh danh.
”
“Nhưng tốt xấu gì con và con bé trước đây có qua lại, nhà chúng ta là gia đình lương thiện, nếu nhà con bé bây giờ đã trả hết nợ, ba mẹ con bé cũng không còn, rất đáng thương, ba có thể cho phép con lấy con bé.
”
Mẹ Quang Diệu nói thêm: “Đúng vậy, nếu con bé không còn nợ, Quang Diệu, ba mẹ sẽ không ngăn cản bọn con.
”
Thím hai vội nói: “Anh, chị dâu, hai người quả thật là người tốt, cô gái nào có ba mẹ chồng như vậy, đó là phước đức! ”
“Em nói, con bé còn chưa kết hôn, cả ngày cùng một thanh niên sống cùng nhau, đi khắp nơi, giống như bám lấy nhau, người trong thôn đều bàn tán, không chừng một ngày bụng to lên! ”
“Theo em, họ vẫn chưa đến mức đó, Hắc Đậu đó còn khờ, không có đủ can đảm, nhưng lâu ngày dài tháng, sợ là gạo sẽ nấu thành cơm!”
Hứa Quang Diệu nghe những lời này, trong lòng cảm thấy tệ hơn.