Nhóm dịch: Thất Liên HoaCứ như vậy, Hạ Lâm xách valy hành lý, cầm đồ ăn do mẹ và em gái chuẩn bị cho, còn cả hai nghìn đồng giấu ở trong giày dưới gót chân, bước lên tàu hỏa đi lên miền bắc.
Ngoài ra, cô ấy còn làm quen được với mấy thanh niên cùng ngồi chuyến tàu ra bắc nhập học, trở thành mạng lưới quan hệ quý báu đầu tiên trong đời mình, những sinh viên có thể từ huyện thành nhỏ lên thủ đô học đại học, đều là những người cực kỳ xuất sắc.
Hạ Lâm rời khỏi nhà đi học xa, cả gia đình đều chưa thể quen được ngay, bình thường ở nhà cô ấy rất hoạt bát, miệng ngọt, lại thích quản này quản kia, ngày nào cũng hoạt bát sôi nổi, giờ thiếu cô ấy đúng là ít đi một phần náo nhiệt.
Hạ Hòa là người trầm ổn, Hạ Thanh là người thực tế, làm nhiều hơn nói, còn Hạ Văn thì sao, ngoài ở nhà làm mấy công việc nhà đơn giản ra, cô ấy cũng thường chạy ra ngoài chơi với các bạn của mình, không giống với Hạ Lâm, nếu không cùng ở nhà coi tiệm với Lý Tú Cầm, sẽ đi theo phía sau Hạ Chí Dân cùng phụ ông ấy làm thợ mộc.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, Lý Tú Cầm nhìn chỗ Hạ Lâm thường xuyên trống không, lại thở dài nói: “Không biết tiểu Lâm đã tới nơi chưa nhỉ, đã đi được mười mấy tiếng rồi, chắc cũng phải tới nơi rồi chứ?""Tôi đã hỏi nhân viên ngoài ga tàu rồi, bình thường phải mất mười bảy mười tám tiếng, nếu tàu gặp sự cố chậm giờ thì thời gian sẽ dài hơn.
"Nhưng xác suất tàu chậm giờ có cao không? Sợ răng còn thấp hơn cả gà mái đẻ trứng hai lòng.
Trước giờ ăn trưa hôm đó, Hạ Lâm gọi điện thoại về, vừa nghe thấy tiếng loa phát thanh thông báo, cả gia đình bỏ hết công việc trong tay xuống, vội chạy tới văn phòng ủy ban thôn nhận điện thoại của Hạ Lâm, biết cô ấy vừa mới xuống tàu, nhà trường sắp xếp cho các sinh viên khóa trên tới ga tàu đón ngươi, cô ấy sắp ngồi xe đi tới trường học.
"Tiểu Lâm, con nhớ phải học hành chăm chỉ tự chăm sóc tốt cho mình, thiếu gì cứ gọi điện thoại về cho gia đình, đừng để mình phải bị thiệt thòi.
"Lý Tú Cầm lau lau khóe mắt, bây giờ cuối cùng bà ấy cũng có tự tin nói những lời này với các con.
Đầu điện thoại bên kia, giọng nói của Hạ Lâm cũng trở nên nghẹn ngào, tuy người nhà không nhìn thấy, nhưng cô ấy vẫn gật đầu nói: “Dạ vâng, con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, mọi người ở nhà cũng phải nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.
"Điện thoại đường dài rất đắt, cả gia đình thay phiên nói mấy câu rồi cúp máy đi về nhà, lần này cuối cùng mọi người cũng có thể an tâm ăn cơm.
Thoáng cái đã tới cuối tháng tám, Hạ Thanh cũng lại bắt đầu trở thành học sinh trung học phổ thông lần nữa, cô cùng Hạ Chí Dân đi lên trường trung học phổ thông huyện đăng ký, cũng làm thủ tục ở nội trú.
"Con nhớ ăn nhiều vào, học hành chăm chỉ, đến cuối tháng được nghỉ ba sẽ tới đón con.
"Trường học không quá xa nhà, chỉ cách khoảng mười cây số, nhưng hàng ngày đi đi về về là điều không khả thi, dù sao chương trình học trên trung học phổ thông cũng rất nặng, buổi tối còn có tiết tự học.
"Dạ vâng, ba không đón cũng không sao đâu ạ, con có thể tự ngồi xe trở về.
""Thôi, cứ chờ ba tới đón đi, thời gian xe chạy không cố định, sau sáu giờ cũng không còn xe nữa, ba không yên tâm.
"Hạ Chí Dân có làn da ngăm đen, nhìn người chất phác thật thà, tuy không không cao ráo đẹp trai như người ba ở kiếp trước của cô, nhưng Hạ Thanh thích người ba hiện tại của mình.
Kiếp trước, cô sinh ra trong một gia đình trung lưu, ba mẹ đều có công ăn việc làm đàng hoàng, nhưng bọn họ cưới nhau là vì kết hợp lợi ích, cũng không có nền tảng tình cảm.
Vì vậy, kể từ khi Hạ Thanh bắt đầu hiểu chuyện, cô chưa từng được hưởng hơi ấm của gia đình dù là chỉ một ngày, luôn sống trong chiến tranh lạnh của ba mẹ, chờ đến khi cô lên trung học cơ sở, ba mẹ ly dị, cô được xử cho ba, mẹ xây dựng gia đình mới, tuy cha không đi bước nữa ngay, nhưng công việc của ông ấy rất bận rộn, ngoài thường xuyên cho cô tiền sinh hoạt ra, trong nhà cũng chỉ có một mình cô và một người giúp việc theo giờ thỉnh thoảng mới xuất hiện.
.