Chu Thiện lười biếng nở nụ cười, nốt rồi màu đỏ trên trán cô lại bắt đầu nóng lên.
Cô nghiên cứu hơn nửa năm, cuối cùng cũng nghiên cứu ra một chút danh đường của nốt ruồi đỏ trên trán.
Lúc cô hạ giới, Ngọc Đế tiện tay ném cho cô một quyển Đạo Đức Kinh, trong nốt rồi đỏ này cất giấu quyển Đạo Đức Kinh kia.
Chỉ cần cô làm chuyện tốt, sẽ có khí công đức rót vào nốt ruồi đỏ, tác dụng của Đạo Đức Kinh có chút giống loại pháp khí chứa đựng này, chuyên môn cất giữ khí công đức, mà khí công đức, đối với Chu Thiện mà nói, liền không khác gì pháp lực.
Chu Thiện có chút kích động, linh khí của thế giới này ước chừng bằng không có, nếu cô muốn tu luyện, cũng chỉ có thể mượn điểm hồng mông tử khí sáng sớm chưa tới bình minh kia, tiến độ cực chậm.
Nhưng nếu quyển Đạo Đức Kinh này có thể cất giữ khí công đức, điều này có nghĩa là, chỉ cần cô làm việc tốt, là có thể có pháp lực cuồn cuộn không dứt sử dụng.
Cái này đối với Chu Thiện giật gấu vá vai mà nói, không khác gì đưa than trong tuyết.
Khảm trận vừa tan, đường vân loang lổ trên trán Phan Mỹ Phụng bắt đầu giảm bớt, hắc khí xoay quanh trong mệnh đường Chu gia cũng bắt đầu giảm dần.
Bọn họ là bị người đổi lấy mệnh cách, tuy rằng hiện tại còn chưa đổi lại, nhưng không có khảm trận, hơn nữa huyệt nhãn thuộc tính của “Tiểu Long huyệt”, Chu Thiện chỉ cần thoáng bố trí, cô có thể xoay chuyển Chu gia thành phong thủy bảo địa, tự nhiên có thể xua tan ảnh hưởng của mệnh cách của bọn họ.
“Táng thư” có câu: “Phương pháp phong thủy, đắc thủy vi thượng, tàng phong thứ hai.
”Chu Thiện tự cho mình rất cao, tự nhiên sẽ không đi làm những thứ thứ hai kia, hoặc là không làm, muốn làm thì phải làm cho tốt nhất!Ký túc xá của bọn họ là chính thống tọa bắc hướng nam hướng, nhưng dù sao cũng là ở trong trấn, quy hoạch thành thị nghiêm cẩn, cô lại không thể tùy tiện đi dẫn nước vào đường.
Vừa vặn Chu Thiện ở nhà phát hiện một quyển sơn thủy màu xám, Chu Thiện vất vả treo bức tranh đến chỗ nhập môn là có thể nhìn thấy.
Phan Mỹ Phụng nhìn chướng mắt, liền đi lên lấy bức tranh xuống, sau đó Chu Thiện lại bập bõm cất chân ngắn đi qua treo bức tranh lên.
Mấy hiệp như vậy, Chu Thiện cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa dùng chiêu sát thủ—— gào khóc.
Cô xem như hiểu rõ, ngoại trừ biện pháp khóc này, cô thật sự không trị được hai vợ chồng này.
Không chỉ vậy, cô còn lấy trộm mấy cái bát gốm sứ nhỏ đổ đầy nước, dùng phương pháp tính toán đặt bát nước ở huyền quan, góc phòng, góc nhọn, cột trụ v.
v! coi như dẫn nước vào nhà.
Chu Thiện sau khi học đi lại càng lặng lẽ thay đổi bài trí trong phòng, đồ đạc trong phòng xảy ra biến hóa nhỏ, không quá mấy tháng, phong thủy Chu gia liền mạnh lên.
Làm những việc này, so với đánh nhau còn mệt hơn trăm ngàn lần.
Chu Thiện cho rằng, cô quả nhiên vẫn thích hợp với phong cách đơn giản thô bạo chút, có thể động thủ thì cứ tận dụng luôn.
.