nhóm dịch: bánh baoMồ hôi lạnh trên mặt Nhiêu Xuân Cầm chảy ra, nhịn không được kêu thảm một tiếng, “Mẹ mày, bà đây thật sự sái eo rồi.
”Bà ta ôi chao kêu lên, em trai bà ta không chịu nổi sức nặng này, hai người chen chúc nhau, phát ra tiếng trầm đục.
Sơn Từ thấy thế lúc này mới đắc ý rút tay về.
Cho bà điên này! Cho bà điên này! Ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi!Chu gia xưa nay khoan dung, nhưng loại người thành thật ương bướng này, thì có chín con trâu đều không kéo về được.
Vừa lúc ký túc xá bên kia, Chu gia cũng không biết địa chỉ, Chu Gia Bình lại đánh tiếng với trường học, không cho bọn họ nói cho người Chu gia, sau đấy lại mang theo đứa nhỏ đi giấu, yên ổn sinh sống.
Nhiêu Xuân Cầm đau thắt lưng cũng không phải che đậy, ở trên giường nằm gần một năm mới hoàn toàn khôi phục.
Vợ chồng Phan Mỹ Phụng ở huyện, vạn sự mặc kệ, chuyện hầu hạ bệnh nhân bị ném lên đầu Trần Hồng Thái, chị ta tức giận đến mức mắng chửi nhiều ngày.
Không còn Phan Mỹ Phụng làm mục đích, quan hệ giữa Trần Hồng Thái và mẹ chồng Nhiêu Xuân Cầm cũng dần trở nên bất hòa.
Tin đồn không thể đề cập đến, thời gian thoáng cái trôi qua, đã qua mấy tháng, đến ngày Sơn Từ nhập hộ khẩu.
Lúc cảnh sát đăng ký cho bọn họ, hai vợ chồng mới nhớ tới, mấy ngày nay bận rộn tới đi lui, vẫn chưa đặt tên cho đứa nhỏ.
Chu Gia Bình là một giáo viên ngữ văn, Phan Mỹ Phụng nóng nảy, một tay ôm đứa nhỏ, bàn tay trống rỗng kia liền véo lên đùi Chu Gia Bình, “Đừng chần chừ nữa, mau đặt tên cho đứa nhỏ.
”Bọn họ còn ở bên này thương lượng, cảnh sát đăng ký đã không kiên nhẫn, “Đồng chí à nhanh lên, người khác còn chờ đấy.
”Chu Gia Bình khẩn trương, thốt ra, “Chu Thiện, tên con bé là Chu Thiện.
”Chu Gia Bình không có gì khác, chỉ hy vọng cô bản tính thiện lương, giữ thiện niệm, an ổn vượt qua cả đời này.
Cảnh sát gật gật đầu, viết tên này lên, cái tên mới sẽ theo Sơn Từ cả đời được bắt nguồn từ đây.
Thời gian trôi qua nói nhanh thì không nhanh, nói chậm thì không chậm, chớp mắt, Chu Thiện đã chín tháng, cô vừa mới học được bò không lâu.
Phan Mỹ Phụng vừa phải nuôi con vừa phải làm việc nhà, còn phải làm việc nhà, bận đến mức không thoát ra được, dì ấy là nữ công nhân của xưởng may, hiện tại xin phép mang công viên về nhà với lãnh đạo.
Dì ấy giẫm lên máy may bận rộn không xuể, may mắn Chu Thiện không làm phiền dì ấy, cô còn rất ngoan ngoãn nữa.
Hôm đó, Phan Mỹ Phụng vẫn như cũ dùng một sợi vải đỏ buộc cô vào chân giường, lại cho cô một sợi nhung chơi, dặn dò: “Đừng khóc, mẹ khâu xong quần áo sẽ pha sữa cho con uống nhé.
”Lại nói tiếp cũng lạ, Phan Mỹ Phụng có sữa mẹ nhưng Chu Thiện nhất quyết không chịu bú, cho dù đem núm vú nhét vào miệng cô, cô cũng rất nhanh nôn ra, cho dù đói đến hổn hển, thì cô cũng không uống sữa mẹ.
.