Đây vốn là truyện làm giàu, nam chính gặp được cơ duyên phát tài trở thành nhân vật lớn, Tô Minh Xuyên dĩ nhiên nhân vật nam chính trong thế giới này rồi.
Mà nhân vật cô xuyên vào trong truyện này cũng tên là Lâm Thu Tĩnh, là một nữ phụ pháo hôi căn bản không hề ra sân được mấy lần, ngay cả cái chết cũng chỉ là qua miệng người khác truyền tới tai nhân vật nam chính.
Là một thiên kim tiểu thư đích thực con nhà quyền thế ở thành phố lớn, bị người nhà trọng nam khinh nữ tráo đổi với một gia đình nông thôn nghèo khó.
Ba mẹ ở nông thôn muốn gả cô cho một lão già góa vợ què chân, để đổi lại sính lễ cho em trai cô cưới vợ.
Nguyên chủ không muốn, từ nhỏ đến lớn cha mẹ nói gì nghe nấy, cô quyết định làm ra chuyện đại nghịch bất đạo nhất cả đời này.
Thừa dịp ban đêm Tô Minh Xuyên canh dưa, len lén thêm vào bình nước của anh ít thuốc kích d.
uc lấy trộm từ chỗ bác sỹ thú y, nửa đêm mò tới lều canh dưa, ngu ngu ngơ ngơ mà thành công làm ra "chuyện tốt ".
Vì gánh trách nhiệm, Tô Minh Xuyên không thể không cưới nàng.
Nhưng Tô Minh Xuyên là một người tâm cao khí ngạo, bị ép buộc phải cưới cô như vậy, trong lòng bực bội, vẫn luôn khó chịu không thèm nhìn mặt cô.
Kết hôn không bao lâu, Tô Minh Xuyên liền ra ngoài đi làm.
Anh mới đi không bao lâu, nguyên chủ liền phát hiện mình mang thai, sinh được một bé gái không ai mong muốn.
Ngay cả khi cô sinh con Tô Minh Xuyên cũng không trở về, nhưng có thể là vì máu mủ ruột thịt, sau khi trở về gặp con gái, cũng rất thích, cũng thương bé.
Lần cuối cùng nguyên chủ nhìn thấy Tô Minh Xuyên, đã là mùa xuân hai năm rưỡi trước, sau đó nữa, anh vẫn nói công việc gấp gáp, không rảnh trở về, tiền gửi về mỗi lần so với lúc trước càng nhiều.
Đáng tiếc, tiền anh gửi về có nhiều hơn nữa, cũng không tới được tay nguyên chủ cùng con gái Đóa Đóa của cô, tất cả tiền được mẹ chồng Trần Ái Đệ nắm chặt trên tay rồi còn đâu!
Hôm nay Tô Minh Xuyên áo gấm về nhà đã hoàn toàn có dáng vẻ một người thành phố rồi, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài thẳng tắp, giày da sáng loáng.
Người không biết căn bản không tưởng tượng được, mấy năm trước, đây là một thằng nhóc nghèo ở nông thôn cuốc đất.
Lần này trở về, anh mang theo rất nhiều thứ, đều là dồ tốt ở nông thôn chưa từng thấy.
Cả nhà ai cũng vui sướng, còn vui hơn ăn tết.
Tô Đóa Đóa nhút nhát núp ở phía sau Lâm Thu Tĩnh, ló cái đầu nhỏ ra, ngóng trông mà nhìn người đàn ông cao lớn xa lạ trước mắt.
Bé đã hoàn toàn không nhớ rõ Tô Minh Xuyên rồi.
Lâm Thu Tĩnh nhìn thấy Tô Minh Xuyên ngồi xổm xuống trước người của cô, thâm tình nhìn Tô Đóa Đóa phía sau cô, hốc mắt ửng đỏ, hai tay dang ra, giọng nói lại có phần nghẹn ngào: "Đóa Đóa, đến đây với baba.
"
Tô Đóa Đóa chần chờ một lát, ôm chân Lâm Thu Tĩnh, không dám tiến lên.
Lâm Thu Tĩnh vuốt ve đầu nhỏ của bé: "Đi đi, đừng sợ, là baba.
" khẽ đẩy một cái.
Lúc này cô bé mới chậm chạp đi về phía Tô Minh Xuyên.
Tô Minh Xuyên một tay ôm lấy cô bé vào lòng thật chặt: "Là baba, baba trở về rồi.
"
Lâm Thu Tĩnh bĩu môi, giả bộ làm như cha con tình thâm, thật sự đau lòng con gái, sao hơn hai năm cũng không trở về thăm cô?
Trong tiểu thuyết gốc, không có lần Tô Minh Xuyên đột nhiên về nhà này.
Dù sao Tô Minh Xuyên cũng không hề trở về.