Bọn họ là động lực để nhau tiến về phía trước, việc trở thành người yêu của nhau dường như là điều tự nhiên, đúng lẽ phải xảy ra.
Tuy nhiên, con đường phía trước của họ khác nhau nên không thể tiếp tục kề vai sát cánh.
“Vân Kỳ, ông bà bị ốm, em phải về nhà.”
Chu Vân Kỳ nhất thời không kịp phản ứng, nụ cười trên mặt cứng đờ, máy móc quay đầu nhìn cô.
Đằng sau Chu Vân Kỳ, ánh đèn sân vận động chập chờn nhấp nháy làm Trần Lâm không thể nhìn thẳng vào anh ta một cách tự nhiên.
Cảm giác thương cảm dâng lên, cô nhanh chóng chớp mắt, kìm nén nước mắt.
“Hai người đều lớn tuổi rồi, ở nhà thì...!Anh biết hoàn cảnh gia đình em mà, em không thể nào yên tâm làm việc ở ngoài khi biết ông bà đang ốm đau được.
Em sẽ không làm ở đài truyền hình, về quê em sẽ tìm một công việc phù hợp khác.”
Không giống như những lời nói nhẹ nhàng với bạn học và bạn cùng phòng, bản thân cô cũng không chắc chắn về tương lai liệu có thể tìm được một công việc tốt hay không.
Bọn họ đều đến từ một huyện nhỏ, điều kiện quê hương ra sao, tự họ hiểu rõ trong lòng.
Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc lâu, giọng nói ôn hòa của Chu Vân Kỳ mới vang lên:
“Ừ.
Vậy khi nào em về thì báo cho anh biết, anh đưa em ra ga.”
Sống mũi cay cay, nước mắt bất ngờ tuôn rơi, Trần Lâm phải mất một lúc lâu mới kìm nén được cảm xúc đau khổ, gượng gạo nở một nụ cười, “Em thật sự sợ anh sẽ khuyên em ở lại.”
Không đành lòng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Chu Vân Kỳ cụp mắt xuống, “Anh hiểu mà, chúng ta quen nhau bảy năm rồi.”
Quen nhau bảy năm, 6 năm là bạn, một năm là người yêu, anh ta quá hiểu tính cách của Trần Lâm, vì thế cũng hiểu sự lựa chọn của cô.
Trần Lâm mà anh ta biết vẫn luôn như vậy.
Không cần nói hết lời, chỉ cần một ánh mắt là anh ta đã hiểu.
Thực ra Trần Lâm còn rất nhiều điều muốn giải thích với Chu Vân Kỳ.
Nhưng bây giờ xem ra, không cần phải nói nhiều nữa.
——
“Vậy là hai người chia tay rồi sao?” Bạn cùng phòng tiếc nuối hỏi.
“Ừ.” Trần Lâm vừa thu dọn hành lý vừa nói: “Chúng mình đã nói rõ với nhau rồi.”
“Haiz.” Bạn cùng phòng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Liệu có khả năng anh ấy cũng về quê làm việc không? Như vậy hai người có thể tiếp tục bên nhau.”
Trần Lâm vẫn tiếp tục dọn đồ, cô lắc đầu, “Không thể nào.
Anh ấy học ngành máy tính, về quê không có triển vọng.
Anh ấy rất thích ngành này, vất vả lắm mới vào được công ty hiện tại, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ.”
“Nhưng mà...!Nhưng mà tình cảm của hai người tốt như vậy, chẳng lẽ cứ thế mà chia tay sao?”
Trần Lâm ngồi dậy, nhìn bạn cùng phòng nghiêm túc nói: “Dù tình cảm tốt đến đâu thì con đường phía trước còn rất dài, không nên dễ dàng từ bỏ lý tưởng.
Nếu là mình, mình cũng sẽ không vì anh ấy mà dừng bước.”
Không ai hiểu nhau hơn họ, những người đã nỗ lực biết bao để bước ra từ một ngôi làng nhỏ hẻo lánh.
Vất vả lắm mới đi được đến bước này, lý tưởng mà họ từng hô vang giữa núi rừng trùng điệp cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện, anh không nên vì cô mà dừng lại, cô cũng sẽ không trở thành chướng ngại vật cản bước anh.
Tuổi trẻ đương nhiên là khoảng thời gian tình cảm tốt đẹp, nhưng tương lai còn dài lắm.
Đương sự đều thấy không vấn đề gì, người ngoài càng không có gì để nói.