——
Lễ tốt nghiệp diễn ra đúng hạn.
Là thủ khoa đầu vào của ngành báo chí khóa 96, Trần Lâm không nằm ngoài dự đoán khi được chọn làm đại diện học sinh ưu tú lên phát biểu.
Sau lễ tốt nghiệp, Trần Lâm nhận bằng tốt nghiệp và học vị từ giáo viên chủ nhiệm, rồi trao đổi phương thức liên lạc với các bạn cùng khóa.
Thấy cô ghi địa chỉ liên lạc là quê nhà ở nông thôn, không ít bạn học ngạc nhiên, muốn hỏi lại nhưng sợ cô ngại, nên quay sang hỏi thăm bạn cùng phòng của cô.
Có người tiếc nuối cho cô, cũng có người cười nhạt, xem thường.
Biết làm sao được, cô đâu phải tiền, làm sao có thể khiến ai cũng thích.
Đợi đến khi thực sự rời trường, chưa đến một hai năm, có khi chỉ hai ba tháng là mọi người dần dần sẽ mất liên lạc.
Trước khi về ký túc xá, Trần Lâm tìm một bốt điện thoại gọi cho ba.
“Em trai mày sắp thi chuyển cấp, dì Vương của mày đi công tác xa, ba không thể về được.
Ba đã gửi tiền về rồi, cũng nhờ cậu họ mày đưa ông bà đi khám ở bệnh viện huyện, đợi Thụy Thụy thi xong ba sẽ về xem.”
Cô biết rõ không nên kỳ vọng gì ở Trần Viện Triều.
Nén cơn bực tức xuống, cô hỏi: “Ba gửi bao nhiêu tiền?”
Không trông mong gì ở ông ta, chỉ cần tiền gửi về đủ là được.
“Ba gửi 500 về, không đủ ba sẽ gửi thêm.”
Trần Viện Triều cũng chỉ được cái tốt này, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì ông ta không hề keo kiệt.
Mà cũng đúng thôi, nhà vợ ông ta bây giờ đâu có thiếu tiền.
——
Trần Lâm chẳng hề bất ngờ khi thấy Chu Vân Kỳ đang đợi ở dưới ký túc xá.
Trên tay anh ta cũng cầm hai tấm bằng tốt nghiệp, cô chợt nhớ ra ngành khoa học máy tính của họ cũng tổ chức lễ tốt nghiệp sáng nay.
Chu Vân Kỳ giơ tấm bằng tốt nghiệp về phía cô, trên môi nở nụ cười quen thuộc khiến cô bỗng chốc ngẩn ngơ.
Nó làm cô nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau hồi năm nhất, Chu Vân Kỳ đứng trước cô, quay đầu lại nhìn cô với nụ cười tươi rói dưới ánh nắng.
“Cuối cùng cũng cầm được bằng tốt nghiệp rồi, đi ăn mừng thôi.” Giọng nói quen thuộc vẫn như ngày nào.
“Đang nghĩ gì thế?” Chu Vân Kỳ đưa tay ra trước mặt Trần Lâm, “Quán cũ nhé, trước khi tốt nghiệp cũng phải đến ăn một bữa chứ.”
Gạt bỏ mọi suy tư, Trần Lâm nhẹ nhõm đáp: “Đi thôi!”
Quán cơm nhỏ ở cổng Tây trường học là nơi họ luôn chọn để ăn mừng.
Nhận học bổng, đạt giải thi đấu, trúng cử cán bộ lớp, kết nạp Đảng thành công...!Để chúc mừng những thành tựu đó, họ đều nhất trí chọn cách gọi vài món xào ở quán quen.
Quán ăn nhỏ này chính là lựa chọn tốt nhất sau khi họ đã tự mình trải nghiệm nhiều nơi.
Trong số rất nhiều sinh viên lui tới, ông chủ quán lại đặc biệt nhớ rõ hai người họ.
Trên bàn bỗng xuất hiện thêm hai chai nước ngọt mà họ không gọi, ông chủ niềm nở giải thích: “Chúc mừng hai đứa tốt nghiệp, hai chai nước này tôi mời.”
À, bằng tốt nghiệp của Chu Vân Kỳ đang để trên bàn, ông chủ muốn không chú ý cũng khó.
“Cảm ơn ông chủ, sau này rảnh chúng tôi sẽ lại ghé quán.” Chu Vân Kỳ không khách sáo, nhanh chóng mở nắp chai nước ngọt đưa cho Trần Lâm.