Nhưng bây giờ cô lại có nhiều điều lo lắng, sáu tháng cuối năm nay Lý Phúc Lai sẽ bị cho thôi việc về nhà, cô không còn nhiều thời gian nữa.
Ngồi xe bốn tiếng, sau khi vào thành phố thì dòng người cũng đông hơn.
Xe dừng ở ven đường, lơ xe la to: “Ai đi xe lửa thì xuống xe ở chỗ này.
”Hai người xuống xe, Lý Chí Kiệt tỏ vẻ khá lo lắng, Lâm Khâm thì đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Ở thời đại này thành phố không có nhà lầu cao ốc gì, hoàn cảnh xung quanh nhà ga khá tiêu điều, cũng không có hệ thống kiểm tra gắt gao, chỉ cần vào thẳng ga đợi xe là được.
Xe lửa khởi hành lúc bảy giờ ba mươi, bây giờ còn hai tiếng nữa.
Vài chỗ ngồi thưa thớt trong ga đã bị người ta chiếm, Lâm Khâm lấy một tờ báo cũ trong ba lô ra, tìm một nơi sạch sẽ trãi xuống.
“Ngồi đi.
”Lý Chí Kiệt liếc nhìn cô cười nói: “Không ngờ em lại còn lo tới cả vấn đề này.
”Lâm Khâm vỗ vỗ vai cậu ta: “Em đi nhà vệ sinh một chốc, anh đừng đi lung tung.
”“Em đi đi.
”Lâm Khâm đi vào nhà vệ sinh nữ, cô lấy đồ tốt đã chuẩn bị sẵn trong ba lô ra.
Một hộp kem bảo vệ da đã gia công qua, còn có một cặp kính mắt tròng phẳng.
Khuôn mặt của Lục Tĩnh Nhiên quá bắt mắt, cần phải ‘trang điểm’ lại chút, đầu năm nay mỹ phẩm ít đến đáng thương, bôi mặt bôi tay đều dùng loại kem bảo vệ da một đồng này.
Lâm Khâm lấy kem bảo vệ da ra, bỏ thêm chút tro đáy nồi, màu kem trắng mỡ đã biến thành màu xám.
Kem bảo vệ da này có thành phần chủ yếu là glycerol và acid stearic dạng rắn, ngửi mùi thì chắc có thêm tinh dầu, cô trộn đều nó với tro đáy nồi để làm màu sắc khi ‘trang điểm’ trở nên chân thật hơn.
Dù sao nếu dùng thẳng tro đáy nồi bôi lên mặt, chắc người ta sẽ nghĩ rằng đầu óc cô có vấn đề, vẫn bị mọi người chú ý.
Lục Tĩnh Nhiên rất xinh đẹp, để tránh phiền phức không đâu, cô vẫn nên che giấu một chút.
Lâm Khâm thoa một lớp kem lên mặt, soi thử vào tấm gương tùy thân, tục ngữ nói một trắng che ba xấu.
Lúc này da cô đen đi mấy độ, quả nhiên không còn chói mắt đi lúc đầu nữa.
Cô lại mang cặp kính mình mang theo lên, nhìn lại một lần nữa, thật ra cô có hơi lo, trang điểm như vậy không biết sau này có bị bít tắc lỗ chân lông không nữa?Chẳng qua bây giờ cô không có cách nào tốt hơn nữa, không một cô gái nào sẽ tự làm mình xấu như cô.
Nếu người bình thường làm vậy chắc bây giờ có lạc trong đám người cũng tìm không ra, nhưng Lục Tĩnh Nhiên thì vẫn nhìn ra ngũ quan thanh tú, chỉ là không quá bắt mắt như xưa.
Cô gái da ngăm xinh đẹp, chẳng qua vậy cũng tốt, dù sao cô gái thanh tú thì cũng không hiếm thấy lắm.
Lâm Khâm thầm cảm thấy an tâm.
Hơn năm giờ, cũng xấp xỉ tới thời gian ăn cơm, Lý Chí Kiệt lấy bánh bao ra bắt đầu gặm.
Trước mắt cậu ta bỗng tối sầm xuống.
Cậu ta ngẩng đầu lên, trừng to mắt nghi ngờ nhìn người tới, khi cậu ta nhìn kỹ quần áo đối phương xác nhận mình không nhìn nhầm thì bắt đầu ho khan lên.
Thiếu chút nữa cậu ta đã tự sặc chết chính mình, con nhỏ này điên rồi sao?Lý Chí Kiệt đã quen Lục Tĩnh Nhiên từ nhỏ, đã nhìn quen mặt đối phương, dù cậu ta biết cô lớn lên xinh đẹp hơn nhiều cô bé khác thì cũng đã chết lặng không cảm thấy gì.
Lý Chí Kiệt điều hòa hơi thở xong thì hỏi: “Sao em lại thành ra thế này?”Lâm Khâm ngồi xuống, điềm nhiên nói: “Như vậy người ta sẽ không nhìn chằm chằm vào mặt em nữa, em sẽ thoải mái hơn chút.
”.