Trong lòng Lưu Tú Bình “lộp bộp” một tiếng, có chút thấp thỏm: “Không thể nào là không có ai mua chứ?”Lý Phúc Lai mỉm cười, cũng không vòng vo nữa: “Tôi nói thật cho bà biết, có hơn ba mươi người hỏi tôi mua, một đêm tôi bán được hơn mười cân! Chúng ta mau chóng chia ra đóng gói đi, biết đâu những người khác biết sẽ đến lấy.
”“Ông sẽ không lừa gạt tôi đấy chứ? Một đêm mà đến nhiều nhà như vậy sao?” Lưu Tú Bình có hơi nghi ngờ.
Lý Phúc Lai trả lời: “Tôi đến nhà lão Triệu mà! Nhà ông ấy đều có rất nhiều người mỗi tối.
”Bây giờ là cuối những năm 80, có sự phát triển nhanh chóng của kinh tế mười năm trước, nhà có tivi cũng không xem như là quá hiếm lạ.
Con trai của lão Triệu làm ăn ở Thâm Quyến, mấy tháng trước đã mua một chiếc tivi Sony màn hình phẳng 21 inch cho ông ấy, còn nói là hàng nhập lậu từ Hồng Kông về.
Màn hình tivi màu kia vừa lớn vừa rõ nét, cái này cũng rất hiếm thấy.
Lão Triệu thích sôi nổi, mỗi tối đều kê tivi ra sân để mọi người cùng xem, gần đây bọn họ đều đang xem “Tây Du Ký”.
Phù hợp với mọi lứa tuổi, nhà nhà đều thích, nhiều lúc có ba đến bốn mươi người cùng xem.
Quan hệ của Lý Phúc Lai ở nhà máy không tệ, ông cũng không chủ động đưa hàng ra bán, mà chỉ rót một ấm mời những người gọi là khách hàng tiềm năng uống.
Sau đó có người chủ động hỏi ông mua trà ở đâu, chuyện tiếp theo diễn ra rất tự nhiên.
Trong thời đại này, hàng hóa rất khan hiếm, rất nhiều thứ có tiền cũng không mua được, hơn nữa cuộc sống khấm khá rồi nên mọi người bắt đầu theo đuổi sở thích cá nhân.
Mặc dù bọn họ tạm thời không theo đuổi được xe nổi tiếng hay quần áo nhãn hiệu nổi tiếng vân vân, nhưng mà mua chút trà ngon và thuốc lá gì đó thì vẫn có thể.
Lưu Tú Bình nghe Lý Phúc Lai kể lại quá trình thì bật cười.
“Ôi chà, không nhìn ra ông rất có tài năng đó, vậy ngày mai tôi ở tiệm cơm tiện thể rao hàng với những người đến ăn, chắc hẳn cũng có thể bán được không ít.
Lý Phúc Lai “hừ” một tiếng, cực kỳ đắc chí đáp lại: “Vậy bà chắc chắn bán không bằng tôi rồi.
”“Vậy thì chưa chắc đâu, nói cũng đừng nói quá vẹn toàn, chúng ta chờ xem đi!”Trà bán khá đắt hàng hơn tưởng tượng của bọn họ, thế nên tâm trạng của hai người cũng không tệ, hai vợ chồng cân rồi đóng gói cả những loại trà Thiết Quan Âm suốt đêm, sau khi làm xong thì rửa mặt đi ngủ.
Lý Phúc Lai dậy sớm đi làm trong nhà máy.
Những người đặt mua trà kia đều đi thẳng đến tiệm của Lưu Tú Bình lấy.
Ngày hôm qua, Lý Phúc Lai nói là hơn mười cân, nhưng mà đến trưa lại bán được hơn hai mươi cân!Mặc dù việc truyền tin không thông suốt trong thời đại này, nhưng mà mọi người đều ở cùng một chỗ, cho nên có tin gì cũng lan truyền rất nhanh.
Tin tức nhà Lý Phúc Lai có trà ngon đã lan truyền nhanh chóng, mọi người sợ trễ không mua kịp hàng nên rất nhiều người đã lập tức đến hỏi.
Từ trước đến nay, hai người luôn hiền hậu, có tiếng tốt trong hàng xóm láng giềng, cũng không có gì phải lo lắng cả.
Chi phí hơn hai đồng một cân, bọn họ bán mười bốn đồng nửa cân, vậy thì một cân có thể kiếm được ba mươi đồng!Trái tim Lưu Tú Bình đập thình thịch, một buổi sáng này đã có thể kiếm được hơn sáu trăm đồng rồi! Số tiền này còn cao hơn cả tiền lương nửa năm của Lý Phúc Lai! Nếu không phải tiền vẫn còn nằm trong túi thì bà ấy cũng cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ.
Lục Tĩnh Nhiên trái lại không gấp, cô đọc sách cho đến trưa, cho nên mới đến đây vào buổi trưa.
.