Thập Niên 90 Thanh Niên Khởi Nghiệp 2


Khách sạn Quý Hào là một trong những khách sạn tốt nhất trong huyện, cao ba tầng lầu, có tấm biển khắc bằng sắt rất lớn ở cửa ra vào, có đèn chiếu sáng.Ngày mai là lễ mừng thọ, tối nay hai ông bà phải ở nhà.

Hai người Trần Khiêm phải đi ở khách sạn nên hắn tiện thể đặt phòng luôn ở đây.Sau khi xuống xe, Lý Nghiên nhìn tình hình chung quanh, quay sang nói với Trần Khiêm:"Ở thành phố lớn quen rồi, huyện này thật sự giống như vùng đất hẻo lánh cằn cỗi!""So với các thành phố ven biển phía Nam, thì như miền núi vậy.

Em phải biết rõ, hiện tại nông thôn mới chính là đời sống chính của mọi người.

Đời sống và hiểu biết của chúng ta đã bỏ xa 99,99% người của cả nước rồi!" Trần Khiêm liếc mắt nhìn xung quanh nói.Trần Khiêm âm thầm quan sát con mồi của mình.

Vu Tình đang chào hỏi xã giao với mấy người tự xưng là Tổng giám đốc gì đó, còn có vài người trong cơ qua huyện.


Trông họ có vẻ rất khách khí với cô ta."Anh rể bây giờ cũng quen người bên quản lý huyện sao?" Dượng hai hỏi.Vu Mặc Nguyên sốt ruột khoát tay nói:"Những người ngồi ở đó, cấp bậc quá nhỏ, cũng không hứng thú gì!""Đúng thật, mấy ngày trước chồng của Thùy Chi còn cùng huyện trưởng uống rượu.

Ông ta xin nó làm việc gì đó, muốn nó đầu tư ít tiền, nó là chủ tịch, có tiền!" Bác cả kịp chen vào một câu.Trần Minh Thông vội vàng nói:"Vừa rồi tôi có hỏi Trần Khiêm một chút, nó cũng được xem là chủ tịch.""Cậu ta là chủ tịch gì thế? Không phải vừa rồi chỉ là chủ quản phân xưởng sản xuất thôi sao? Từ nhà đến đây thì là chủ tịch rồi?" Bác cả nở nụ cười quái gở nói hai tiếng:"Chức vị này, thăng cũng rất nhanh nha!"Trần Khiêm nhìn thấy ba mình muốn chen vào khoe khoang với người ta liền đưa tay ra kéo ông.

Cả nhà bác cả, cô cả, cô hai sôi nổi bước vào nhà hàng.“Con kéo ba làm cái gì?” Trần Minh Thông bực bội nhìn Trần Khiêm nói:“Không có tiền đồ.”Trần Khiêm bị mắng một câu không nói lời nào.

Anh cũng nhìn ra, Trần Minh Thông đang muốn kiếm lại sĩ diện nhiều năm qua trước mặt anh chị em.Gia đình này có sự phân chia giai cấp trầm trọng.

Nhà cô cả hiển nhiên là trần nhà của cái nhà này, ngay cả Trần Bỉnh Văn cũng đối tốt với con gái lớn nhất, đến nhà hàng dùng cơm cũng phải ngồi xe sang của con rể cả.Vu Mặc Nguyên là một nhân vật có tiếng tăm ở huyện này, trong thành phố cũng được coi là tầng lớp trên của xã hội.

Nhà bác cả trước đây cũng không khá hơn nhà Trần Minh Thông bao nhiêu, nhưng mà con gái của ông gả được chỗ tốt.

Lần này đến đây rõ ràng là muốn khoe khoang.Gia đình cô hai coi như trụ cột vững chắc, đối tốt với chị gái, từ khi bước vào cửa đến giờ đều vây quanh Trần Minh Nguyệt nói chuyện.Trần Minh Thông bị ngột ngạt trong chính ngôi nhà này, kìm nén mấy chục năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể nhổ ra, nhưng Trần Khiêm lại cực kỳ muốn điệu thấp, sao ông có thể không bực bội?Món ăn nhanh chóng được dọn lên.

Mọi người bắt đầu dùng tiệc.


Trần Khiêm thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn con mồi của mình.

Với nhiệm vụ trừng phạt này.

Hắn phải nói là quen tay hay việc.

Khi Vu Tình ra ngoài, Trần Khiêm lập tức cũng giả vờ đau bụng, đứng lên đi theo sau.Trần Khiêm lén theo Vu Tình, lúc này có quá nhiều người qua lại, hắn không có cơ hội để ra tay, mãi cho đến khi Vu Tình vào trong nhà vệ sinh.

Trần Khiêm băn khoăn không biết có nên vào hay không.

Hắn mạnh bạo đi vô, nếu có người thì nói mình đi nhầm rồi chuồn thẳng.

Khi vào trong, trùng hợp là không có ai nhưng cũng có thể họ đang ở trong buồng vệ sinh.Bên trong nhà vệ sinh cũng chỉ có khoảng 10 buồng vệ sinh, vì là khách sạn cao cấp nên rất sạch sẽ.Trần Khiêm lướt qua thật nhanh.


Thật may chỉ có một buồng là đóng kín cửa.

Không khó để nhận ra người trong đó là ai.Hắn thấy cái bảng đang dọn dẹp ở trong này liền nhanh trí đem nó ra ngoài đặt trước cửa.

Trên đó ghi: Đang dọn dẹp, vui lòng đến các tầng lầu khác.Xong xuôi mọi chuyện, hắn quay trở lại trong thì đúng lúc này gặp Vu Tình đang đi ra rửa tay.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận