Thập Niên 90 Thanh Niên Khởi Nghiệp


Tại đài truyền hình Tinh Không, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Người dẫn chương trình nói lớn:“Hôm nay chúng tôi đã mời đến chương trình một vị khách quý, đó là một vị tỷ phú đã trở thành truyền kì trong giới thương nhân, người mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lập nên “Đế chế thương mại” hàng tỷ Đô đến để giao lưu chia sẻ với mọi người, ngài Trần Khiêm!”Tiếng vỗ tay rầm trời vang lên trong một hội trường với sức chứa hàng nghìn người.

“Chào tất cả các bạn!” Trần Khiêm tươi cười vẫy tay đi ra.

Theo từng bước chân của hắn, ánh đèn rực rỡ rọi theo.Bỗng lúc này bên dưới vang lên đầy những tiếng la ó.“Phản đối Trần Khiêm! Tôi là nhân tình của hắn, tôi đã sinh con cho hắn mà hắn nhẫn tâm bỏ rơi tôi!”“Tôi cũng vậy, hắn là kẻ lừa đảo!”“Tôi...tôi....tôi.....Tôi nữa….”…..“Tôi nữa, tôi là vợ hắn.


Hắn là kẻ ruồng rẫy vợ con! Một kẻ máu lạnh.”Hàng ngàn phụ nữa dưới khán đài đứng lên chỉ trích Trần Khiêm trong đó có người hắn quen biết và rất nhiều người hắn chưa từng gặp qua.

Khán giả bên dưới ban đầu xì xào sau đó chỉ trích thậm tệ, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hôm nay còn là truyền hình trực tiếp nữa chứ, cả nước đã biết con người thật của Trần Khiêm.“Đả đảo Trần Khiêm!”“Đả đảo kẻ lừa bịp!”“Chúng ta phải loại bỏ hắn!”“Giết!” “Giết!” …..“Giết!”Hàng ngàn người kéo lên sân khấu tấn công Trần Khiêm, hắn muốn bỏ chạy nhưng mà không được.

Hắn dần bị đám đông nuốt chửng.“Không! Không….

Tôi không phải là người như vậy! Không…Không phải!” Trần Kiêm miệng lảm nhảm, hét lớn cả người vã mồ hôi ngồi bật dậy.Mẹ nó! Hóa ra là mơ!Năm nay là năm 20xx, mọi thứ xung quanh đều là thiết bị thông minh từ điện thoại, rô bốt bán hàng, xe tự lái,… “Ngài Trần, chúc buổi sáng vui vẻ.

Xin ngài chọn điểm đến!”“Công ty điện tử Tinh Không!”Trần Khiêm vừa dứt lời thì chiếc xe tự lăn bánh.

Hắn ngồi thư giãn nghe nhạc mà chẳng cần chú ý đường đi hay lái xe gì cả, mọi thứ đều là tự động.


Trần Khiêm miên man suy nghĩ về cơn ác mộng tối qua, gần đây rất hay bị vậy, có thể là do áp lực công việc quá lớn.

Hắn cười trừ, xong dự án lần này hắn sẽ dành thời gian để đi du lịch thư giãn một chút.“Uỳnh!”Một tiếng va chạm mạnh vang lên, chiếc xe bị hất văng lên không trung rồi quay mấy vòng rồi va đập mạnh xuống đường đến nát bét.

Trần Khiêm be bét máu nằm trong xe.

Ý thức hắn dần trở nên mơ hồ thầm chửi:“Chết tiệt! Tự động quá thành tai hại mà!”Nếu có kiếp sau, hắn sẽ không bao giờ xài cái loại xe tự lái này nữa.Đôi mắt Trần Khiêm lịm dần…Trong bệnh viện, Trần Khiêm nghe thấy y tá đọc tên:“Trần Khiêm, 58 tuổi, tai nạn xe hơi,…” Các bác sĩ kiểm tra một lúc rồi nói chuyện với con trai và con dâu hắn.“Ngài Trần xem ra cả đời này phải sống thực vật rồi!”“Sao…sao có thể thế được!” Con trai con dâu hắn sửng sốt bưng mặt khóc.“Không…không…tôi tỉnh táo mà.

Bác sĩ, anh lại xem đi!” Trần Khiêm la lên nhưng mới phát hiện ra rằng cơ thể mình không thể cử động nữa.Thấm thoắt đã trôi qua một tháng, hàng ngày con dâu vẫn vào chăm sóc hắn.


Trần Khiêm vô cùng cảm động nhưng sau đó hắn phát hiện một sự thật động trời.“Ba à, ba không chết thì sao con lấy gia sản được!” Nói rồi cô ta lấy gối đè lên mặt hắn một cách tàn nhẫn.

Trần Khiêm muốn la lên nhưng không được, hơi thở dần tắt hẳn.Khi tỉnh dậy, Trần Khiêm cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc.

Hắn mở mắt ra, dường như bản thân không còn chút sức lực, đập vào mắt là căn phòng nhỏ chật chội, nằm trên một chiếc giường gỗ, xung quanh rất cũ kỹ, toát ra mùi ẩm mốc.“Đây là đâu?”Không có người trả lời hắn, cách đó không xa có một cái xô nước màu đỏ, Trần Khiêm cố gắng đứng dậy đi tới trước cái xô, múc nửa gáo nước lạnh mà ừng ực uống cạn một hơi.Cuối cùng cũng cảm thấy toàn thân khá hơn rất nhiều, Trần Khiêm ngẩng đầu dậy, nhìn chính mình trong gương, nhìn đến ngây ngốc.Trong gương là một người đàn ông với mái tóc rối bù, khoảng hơn hai mươi tuổi, thân trên mặc một bộ đồ rằn ri quân đội thân dưới là một chiếc quần tây đã sờn cũ.

Khuôn mặt gầy nhom, trông giống một người bị suy dinh dưỡng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận