Lý Nghiên cũng không biết hắn bị làm sao, bây giờ cô chỉ có thể nghĩ là Trần Khiêm muốn tiền, số tiền duy nhất trong nhà chính là tiền sính lễ hai trăm bảy.
Bởi vì hai trăm bảy mươi ngàn này mà Trần Khiêm đã đánh cô không biết bao nhiêu lần, nhưng số tiền này cũng đã tiêu sạch rồi, chi phí để chuyển ra khỏi thôn đều dựa vào số tiền này.
Lý Nghiên cắn môi, do dự một hồi rồi nói:“Trần Khiêm, tiền sính lễ lúc đầu thật sự đã tiêu hết rồi, tôi không gạt anh, tối hôm nay tiền mua rau cũng không có, tôi phải đến xưởng làm việc mượn tiền người ta.
”Lý Nghiên nói xong, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhăn lại một cục, sẵn sàng đón lấy cú đánh như vũ bão của hắn, nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả.
Khuôn mặt Lý Nghiên giãn ra, ánh mắt tỏ vẻ khó tin, cô thật sự không biết Trần Khiêm muốn làm gì, nếu như nói hắn biến thành người tốt, cô cũng không dám đi.
Đối với Trần Khiêm, Lý Nghiên không phải thất vọng, mà là tuyệt vọng, cô không dám ôm hi vọng dù chỉ một chút, nếu không giây sau có khả năng cô sẽ bị đánh rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Lý Nghiên đi tới chiếc tủ đổ nát, mở cửa lấy ra chiếc áo khoác làm việc của nhà máy điện tử, đây là bộ quần áo đẹp nhất của cô, phần còn lại đều là lúc cô mua khi kết hôn.
Trần Khiêm đi ngay phía sau cô.
Hắn làm sao nỡ đánh bông hoa xinh đẹp này chứ.
Chỉ có thằng ngốc chủ nhân thân xác cũ này mới làm vậy.
Vợ đẹp là để yêu thương.
Lý Nghiên mỗi ngày trời chưa sáng đã đi, đến tám chín giờ tối mới trở về, trong nhà có hơi bừa bộn, Trần Khiêm đứng dậy bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, cọ rửa sạch sẽ bàn ghế, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ cách để kiếm tiền.
Ban đêm, bên ngoài tối đen như mực, thậm chí không có lấy một ngọn đèn đường, chỉ có thể nhìn thấy những vì sao phía chân trời, trong phòng ánh đèn khí màu vàng mờ ảo khiến người ta có chút hụt hẫng.
“Là anh làm sao?” Lý Nghiên nhìn Trần Khiêm hỏi, giọng nói có chút vui mừng.
Trần Khiêm dường như đã thích ứng với thân phận mới này, hắn điềm đạm nói:“Ừm, cả buổi chiều ở nhà không có làm gì nên dọn dẹp một chút.
” Ánh mắt Trần Khiêm rơi vào cánh tay còn lại của Lý Nghiên.
Một túi đựng rau, nước tương và một miếng thịt heo nhỏ, món mì trụng hồi trưa không đủ dinh dưỡng, bây giờ Trần Khiêm đã thấy đói đến hoa mắt chóng mặt.
Lý Nghiên nhìn theo ánh mắt của Trần Khiêm đến chiếc túi trên tay cô, nói: “Tôi mượn chị Lý ở nhà máy hai trăm bốn mươi đồng, mua một ít thịt rau, anh cầm giúp tôi, tôi lập tức đi nấu cơm.
”Đây là hiện thực sao?Có phải ông trời thấy cô quá khổ, nên ban cho cô một chút ngọt ngào?Trần Khiêm lần đầu tiên thành lập công ty cũng không kích động như thế này, bây giờ nhìn mấy lạng thịt trước mắt, tâm trạng từ lâu đã không thể bình tĩnh được nữa, cảm thán một câu, bây giờ vật giá đúng là rẻ thật.
Hai trăm bốn mươi đồng có thể mua được một đống đồ như thế.
Miếng thịt nằm trong chảo phát ra tiếng kêu xèo xèo, mùi thịt khiến người ta thèm nhỏ dãi, Trần Khiêm cho rau vào chung xào qua xào lại trông rất thành thạo, mùi thịt thoang thoảng bay ra khỏi nhà.
Trong một căn nhà cho thuê khác, một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn ngực nở nang, mông to, nước da trắng ngần hỏi người đàn ông bên cạnh:“Mùi thịt của nhà ai thế?”“Cô quản nhà người ta làm gì, lo ăn đi.
”“Trong khu nhà này có mấy nhà mua nổi thịt mà ăn, lại chẳng phải ngày lễ, cũng không có chuyện đại sự nào, tôi phải đi xem thử, lỡ như là nhà Trần Khiêm thì sao?”“Con ma bạc Trần Khiêm đó nghèo đến nỗi còn không có gió đông bắc để hít, có thịt ăn sao?”“Lỡ như cậu ta thắng được tiền thì sao? Hai tháng trước vợ cậu ta còn mượn của tôi ba trăm sáu mươi đồng mới trả một trăm tám, còn một trăm tám nữa, mẹ nó, thấy tôi liền trốn”Người phụ nữ nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Lý Nghiên gật đầu, ngồi ở đối diện, nhìn trên bàn đầy ắp thức ăn mà khóe mắt có chút ươn ướt, dường như muốn nói gì đó, nước mắt lã chã rơi xuống miệng.
“Làm sao vậy?” Trần Khiêm lấy một cái bánh bao đưa vào miệng cắn một miếng lớn, hỏi:“Sao lại khóc?“Không sao, chỉ là tôi đang vui thôi.
” Lý Nghiên lau nước mắt, nghẹn ngào nói:“Mấy ngày nữa anh đi tìm việc làm, những ngày tháng sau này sẽ tốt hơn, đừng qua lại với đám bạn đểu của anh nữa, có được không? Tôi cầu xin anh đấy.
”“Ừm, không qua lại nữa.
” Trần Khiêm gật đầu.
.