Hôm sau, khi Trần Khiêm tới thì có thêm ba xe hàng hoa quả tươi tới đang dỡ hàng.
Trần Khiêm đứng ở cửa nhìn xe kéo hàng, cảm giác ít hơn so với vài ngày trước một chút.“Tại sao lại có ít xe kéo hàng hơn rồi?” Trần Khiêm lẩm bẩm.“Thông thường, khi nguồn cung đã đủ thì họ sẽ không tới lấy hàng nữa.” Tô Thiện nói.Trần Khiêm cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì không có lợi không dậy sớm.
Chưa kể đồ hộp lãi rất lớn, đám người này đã sớm nhìn chằm chằm vào đây.
Nhưng sáng nay chỉ có mấy người dưới tay của Ngô Hào.Trần Khiêm đi tới chỗ đám người kéo hàng đang trò chuyện.“Sao hôm nay có ít người tới kéo hàng vậy.
Mấy anh em có biết không?”Đám người này cũng chỉ cười ha hả với anh mà không nói gì, điều này làm cho Trần Khiêm lại càng cảm thấy không đúng.
Hắn kéo một tên kéo hàng tương đối quen thân đến một bên hỏi.“Ông chủ Trần, anh không biết à?” Đối phương nhỏ giọng nói.“ Biết cái gì?” Trần Khiêm thắc mắc.“Anh làm ăn vượng quá, không biết bao nhiều người ghen tị nữa.
Gần đây có mấy người mở nhà xưởng như anh, chiết khấu chín đồng.
Bọn họ đều qua bên đó rồi.”Trần Khiêm lập tức hiểu, trách không được gần đây hoa quả trong thôn tăng giá.
Hắn còn tưởng rằng do mình mua quá nhiều, lại còn nghĩ sao một mình mình lại có thể khuấy động giá thị trường như vậy.Bây giờ thì hiểu hoàn toàn rồi.Trong lòng hắn thầm tính toán, thị trường bắt đầu cạnh tranh kịch liệt rồi.
Thời gian sau sẽ rất gay gắt, không biết mình có kiếm nổi chín mươi triệu không.Trần Khiêm cũng không chắc, hắn chưa thực hiện bất kỳ cuộc khảo sát nào về nguồn hàng trái cây, khả năng tiêu thụ, mức độ mua hàng của các thị trường nông thôn xung quanh, nhưng có một điều chắc chắn.Khi kinh doanh bước vào giai đoạn cạnh tranh ác liệt, điều đầu tiên phải đối mặt là cuộc chiến về giá cả, lợi nhuận giảm là điều không thể tránh khỏi, do trái cây địa phương cạn kiệt và mùa vụ chuẩn bị hết, chi phí sẽ tăng vọt.Cuộc chơi kinh doanh này càng trở nên khốc liệt.Trưa hôm đó, Trần Khiêm ngồi trong văn phòng mình, không ngừng tính toán sổ sách.
Hắn tổng kết lại trên một chiếc bảng lớn.
Sau đó hắn viết ra những công thức, bảng tính.
Nếu Tô Thiện ở đây thì sẽ lác mắt không thôi vì công thưc tính toán của hắn quá phức tạp.“Anh đang viết cái gì vậy.
Em không hiểu cái gì hết.”Ngô Tuyết lúc này đang dùng chiếc miệng của nàng mút con cực to lớn của Trần Khiêm.“Không có gì, em yêu.
Mọi người đều có chuyên môn riêng.
Em hãy tập chung vào chuyên môn của mình đi.”Trần Khiêm nâng cằm nàng lên hôn sâu nàng một cái.
Sau đó hắn tiếp tục tính toán để mặc cho Ngô Tuyết đang sục mút con cặc của hắn.“Đúng vậy, em thích con cặc của anh hơn là những con số khó hiểu kia.
Nó ngon quá.”Sau đó nàng lại tập trung vào chuyên môn của mình.
Trần Khiêm sau một hồi tính toán.
Hắn cũng đã cho ra được một biểu đồ tăng trưởng, biểu đồ giá trị.Sau một hồi suy nghĩ.
Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều.
Phải tranh thủ trong giai đoạn sắp tới kiếm thật nhiều tiền.Nhìn người đẹp trắng muốt đang say sưa mút cặc mình, hắn cảm thấy sướng rơn.
Kiếp trước đâu có cơ hội được như thế này.
Một lúc sau, Ngô Tuyết quay mông về phía hắn.
Nàng từ từ nhét con cặc của hắn vào lỗ lồn của mình, rồi tự động nhấp.
Trần Khiêm vẫn đang ngồi ở ghế, tính toán.“ Ahhh....Ưm.....!Ahhh......!Bạch....!Bạch…..con cặc của anh lớn quá…… Ahhh....!Ưhhh…… Ahhh…… em chưa bao giờ thấy con cặc nào to như vậy…… Ưm ưm…… sướng quá…..
anh ơi…… em giờ đã…… Ahhh.....!là nữ nhân của anh rồi…… Ai u…… em sẽ sinh con cho anh ......!Ahhhh....…sướng quá....!Ahhhh…… Ahhhh!!!!”Ngô Tuyết hét lên sung sướng.
Trần Khiêm cau mày.
Hắn bị ảnh hưởng đôi chút nhưng vẫn tập trung xử lý công việc.
Dù gì nếu không gây dựng được 1 công ty 300tr USD thì cái mạng nhỏ của hắn cũng chẳng còn.
Lấy gì mà chơi gái.“ Ahhh....Ưm.....!Ahhh......!Bạch....!Bạch…… sướng quá…… Ahhh....!Ưhhh…con cặc anh… Ahhh…… To quá…… Ưm ưm…… Nó đâm sâu vào tử cung của em.....!Ahhhh....…..
Em chịu không nổi nữa....!Ahhh…… Ahhhh!!!!”Nàng càng hét to hơn.
Trần Khiêm nhíu mày.
Hắn rốt cuộc đã tính xong.“Lên giường chơi tiếp.”Hắn nhâng bổng Ngô Tuyết ném lên giường.
Trần Khiêm Dùng tư thế truyền thống nhất chịch nàng.“Ahhh…… Ahhh…… Mạnh nữa đi anh…… Ah…… Dùng con cặc khủng của anh dã nát lồn em đi......Ahh…Ưhhh…… Sướng…… Nga…… Ưhhhh…… Bạch...Bạch....!Bạch…… Phê quá…… Đâm mạnh nữa lên…Ahhh…..Cho em tinh trùng của anh…..em muốn sinh con cho anh…..Ahhh….Ahhhh…"" Anh cũng sướng quá......!Ahhh.....!Bạch Bạch............!Ưhhh....!Anh sẽ cho em….ah…ah…tinh trùng của anh…Ahhh.......!Ahhh.....!Sướng quá......!Ahhhh.....!Aa....!A ....a..."Trưa đó đó, Trần Khiêm không biết ở Ngô Tuyết trên người bắn bao nhiêu lần, bắn ở trong miệng cô, sâu bên trong âm đạo và cổ tử cung, ngay cả lỗ đít nhỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp , bắn cả trên cặp vú bự khổng lồ và cả trên mái tóc ngắn cá tính kia....!Tất cả đều là tinh trùng của hắn.
Thật sự là một cảnh tượng vô cùng dâm đãng.Lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng động.
KHông cần nói Trần Khiêm cũng biết là ai.
Liên Hoa dạo này rất hay theo dõi hắn.
Trần Khiêm cười lạnh.
Để xem nàng ta còn chịu đựng được đến bao giờ.Buối chiều hôm đó, Chu Quốc và Nguyễn Bân tìm đến hắn.“Trần Khiêm, tao hạn cho mày sáng mai dọn ra ngoài cho tao, nếu không đừng trách tạo không khách sáo!” Chu Quốc dùng ngón tay chỉ thẳng mặt Trần Khiêm, mắng:“Mẹ nó, đây là nhà của tôi, biết chưa?”Tô Thiện đứng lên nói: “Tại sao anh lại nói chuyện với anh em như thế? Lúc trước đã nói cho dùng nhà miễn phí mà ?”“Cút mẹ nó qua một bên, cái anh em chó má gì.
Tao nói cho mày biết, sáng mai còn không đi thì đừng trách tao!” Chu Quốc lớn tiếng nói.Nguyễn Bân ở bên cạnh cũng chêm vài câu.“Viên Khôn bảo hai người tới à?” Trần Khiêm hỏi.Chu Quốc vừa định nói đúng vậy.
Nguyễn Bân lại thông minh hơn một chút, vội vàng cướp lời:“Không có, chính tụi tao muốn thu lại nhà.
Mày đây là đang chiếm đoạt, biết không?”“Tôi không rời đi đấy, cậu có thể làm gì tôi? Lúc đó cậu đã đồng ý với tôi rồi.
Thỏa thuận cũng tính lời nói, có gan thì đi tố cáo tôi đi!” Trần Khiêm cười mỉa mai nói:“Về phần các người nghĩ ra chiêu khác thì cứ tới.”“Được, không xem tao ra gì, có xảy ra chuyện thì cũng đừng trách tao!” Chu Quốc âm độc nói.“Không thành vấn đề.
Nếu xảy ra chuyện gì thì tính lên đầu cậu.
Tôi bỏ ra mười lăm triệu muốn một cái chân của cậu.
Cậu cảm thấy có mua được không?” Trần Khiêm nhìn anh ta tươi cười, chỉ là nụ cười này khiến cho Chu Quốc không rét mà run, mặt trời đã khuất bóng mà mồ hôi lạnh vẫn ướt sũng cả người.Mười lăm triệu?Đủ chứ, thậm chí giá này có chút dọa người.“Mày chờ đấy!” Chu Quốc bỏ lại một câu, nghiêng đầu quay sang chỗ khác.Trên đường trở về, Nguyễn Bân khó chịu nói:“Quá kiêu ngạo, anh ta từng là kẻ theo sau mông của chúng ta cơ mà, nhất định tìm người phải dạy cho anh ta một bài học!”“Tìm ai?” Chu Quốc giận dữ hét lên:“Nếu như theo lời anh ta nói, mười lăm triệu mua một cái chân của tao.
Mẹ nó, mày không thèm đếm xỉa đến tao rồi à?”Nguyễn Bân không nói, vì bây giờ Trần Khiêm đúng là có thể lấy ra mười lăm triệu.
Bọn họ không xứng chiến đấu với người ta rồi!.