Bên trong quán rượu vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, năm sáu người ngồi chung một bàn, nhìn thấy Trần Khiêm đến, ai nấy đều vui mừng chào hỏi: “Anh Khiêm đến rồi!”Trần Khiêm ngồi xuống liếc nhìn đám người, cũng không nói gì nhiều, bắt đầu gọi món, rượu quá tam tuần, thái quá ngũ vị, Trần Khiêm châm một điếu thuốc nói với Chu Quốc: “Chu Quốc, chúng ta là anh em nhỉ?”“Anh nói câu này là khách sáo rồi, chúng ta là anh em, có chuyện gì, các anh em sẽ giúp anh đòi công bằng.
” Chu Quốc vung tay khoái chí nói.
“Có câu này của cậu, không uổng công tôi xem cậu là anh em, mấy căn nhà ở ngoại ô của nhà cậu vẫn để trống chứ?”Chu Quốc hơi sửng sốt, cảm giác được có gì đó không đúng, vừa định từ chối, Trần Khiêm đột nhiên hô lên: “Là anh em mà nhỉ?”“Là anh em!”“Là anh em thì cho tôi mượn dùng mấy căn nhà đó vài ngày đi!” Trần Khiêm vươn tay kéo Chu Quốc lại, thân mật nói: “Chúng ta là anh em, cái gì gọi là anh em, chính là của tôi cũng là của cậu, mà của cậu cũng là của tôi!”Tất cả mọi người trong bàn ăn đều đang nhìn, Chu Quốc ngại từ chối, đành phải gật đầu: ‘Không thành vấn đề.
”Trần Khiêm nhìn đống hỗn độn trên bàn, cau mày nói: “Tôi đi vệ sinh!”Sau đó, anh chạy ra ngoài, tìm một bóng râm ngồi xuống hút thuốc, đợi sau khi bọn họ thanh toán đi ra, Trần Khiêm âm thầm dự tính, bây giờ có đất rồi, chỉ còn thiếu dự án.
Cái mà Trần Khiêm muốn làm là đồ đóng hộp, đồ hộp bây giờ là thứ khan hiếm, nhất là ở nông thôn, tặng quà đều tặng đồ hộp, còn nguyên liệu làm đồ hộp thì ba của Nguyễn Bân là trưởng thôn, bây giờ chính là lúc trái cây trong thôn chín.
Trong quán nhậu, Chu Quốc và Nguyễn Bân đợi Trần Khiêm nhưng không thấy anh quay lại, lập tức nhận ra điều gì đó, Chu Quốc đứng dậy thanh toán hóa đơn và rời khỏi quán.
Thấy bọn họ đi ra, Trần Khiêm giả vờ vén quần bước tới.
“Anh chết trong nhà vệ sinh à? Không có ai thanh toán? Tổng cộng ba trăm sáu mươi đồng!” Chu Quốc nói.
“Biết làm sao được? Tôi bị đau bụng, hơn nữa, trước đây không phải đều là do tôi trả sao?” Trần Khiêm nhìn anh ta chằm chằm, quát lớn: “Là anh em mà? Nói mấy lời xa lạ này, có ba trăm sáu mà cũng tính toán với tôi, xem như tôi nhìn rõ người anh em như cậu rồi.
”Chu Quốc nén tới mức mặt đỏ bừng, không nói nên lời.
Nguyễn Bân ở bên cạnh vội vàng hòa giải: “Đều là anh em cả, chuyện không có gì, đi, chúng ta đến khu giải trí!”Trần Khiêm nhìn Nguyễn Bân, trong lòng thầm nghĩ, anh em dùng để làm gì chứ? Anh em là dùng để lừa nhau mà!Ở lối vào khu giải trí, Trần Khiêm vòng tay qua vai Nguyễn Bân trông rất thân thiết, mấy người này chẳng hề có tâm cơ, vô cùng đơn giản, tên giảo hoạt như Trần Khiêm đã quá hiểu mấy người này thích nghe cái gì rồi.
Chưa đến hai mươi phút anh đã đẩy mối quan hệ giữa mình với Nguyễn Bân tăng lên nhanh chóng, anh ta vẫn còn hơi men, vỗ ngực nói: “Anh Khiêm, làm anh em với anh rất đáng, anh có việc gì cần đến chúng tôi, cứ nói thẳng.
”“Bân, ba cậu là thôn trưởng đúng không?”“Đúng vậy!”“Thôn các người có cây ăn quả không?” Trần Khiêm nhìn anh ta hỏi.
“Có, thôn chúng tôi có rất nhiều cây ăn quả, trên núi có rất nhiều.
” Nguyễn Bân nhìn chằm chằm Trần Khiêm nói: “Anh Khiêm, anh hỏi vậy để làm gì?”“Gần đây tôi muốn đi lấy một ít trái cây!”“Có chuyện gì lớn đâu, anh muốn ăn cái gì, cứ nói với đám anh em này, vác đến cho anh nửa bao tải luôn.
” Nguyễn Bân vô cùng hào phóng nói.
“Tôi muốn hơi nhiều, tôi mua, cậu quay về bảo ba cậu chuẩn bị cho tôi một ít, loại trái nào cũng được.
” Trần Khiêm không nói gì thêm, bước vào khu giải trí.
.