Tuy rằng người phụ nữ này mặc mộc mạc nhưng mà rất sạch sẽ, tóc cũng được chải gọn sau đầu, cho người ta ấn tượng đầu tiên rất tốt.
Bà ấy vừa nhìn thấy Ôn Chỉ Văn đã cười nói: “Cô chính là tiểu Ôn đúng không? Tôi họ Dương, cô có thể gọi là dì Dương, tôi tới đây để làm giúp việc”.
“Dì Dương, mau vào nhà đi”.
Ôn Chỉ Văn khách khí nói.
Ôn Chỉ Văn từ trong miệng của dì Dương biết được bà ấy là do Vu Hoài Ngạn nhờ người tìm tới giúp đỡ.
Bởi vì Vu Hoài Ngạn không thích ở cùng người ngoài, cho nên dì Dương không phải kiểu người giúp việc ở chung với chủ.
Bà ấy sẽ chỉ tới đây làm việc nhà và nấu cơm vào ban ngày mà thôi.
Ôn Chỉ Văn không có ý kiến gì với sắp xếp này cả.
Sau khi dẫn dì Dương vào nhà, Ôn Chỉ Văn còn dẫn bà ấy đi dạo một vòng quanh nhà và nói sơ lược tình huống ở đây.
Dù sao cô cũng mới chỉ vừa tới đây được hai ngày, cũng không biết quá nhiều để mà nói.
“Mọi chuyện chỉ có vậy, sau này dì cứ nhìn rồi làm”.
Ôn Chỉ Văn nói.
Nói xong lại nghĩ tới cái gì đó, cô đẩy một cánh cửa phòng ra, quay đầu nói với dì Dương: “Đúng rồi, gian phòng này đang để trống, dì dọn dẹp một chút, giữa trưa có thể nghỉ trưa ở trong này”.
Nghe được lời này, trong lòng dì Dương chỉ cảm thấy ấm áp.
Nói thật, lúc mới mở cửa ra, bà nhìn thấy Ôn Chỉ Văn còn có chút thấp thỏm trong lòng.
Dung mạo chỉ là một mặt, dì Dương chưa bao giờ gặp cô gái nào lớn lên xinh đẹp như vậy.
Càng quan trọng là dì Dương đã từng nghe các chị em khác cũng làm giúp việc nói là những cô gái xinh đẹp sẽ không dễ hầu hạ.
Không nghĩ tới tính tình của Ôn Chỉ Văn rất tốt, cũng không ra vẻ gì, thậm chí còn tri kỷ mà sắp xếp cả phòng nghỉ trưa cho bà.
Ôn Chỉ Văn dặn dò dì Dương dì xong liền cầm đồ chuẩn bị đi ra cửa.
Dì Dương hỏi một câu, biết được Ôn Chỉ Văn còn chưa ăn cơm sáng, lập tức nói: “Hay là cô ăn một chút gì đó rồi hẵng đi? Tôi đi làm ngay bây giờ, sẽ không mất quá nhiều thời gian”.
“Không được, cháu đi ra ngoài tùy tiện mua cái gì đó ăn là được”.
Ôn Chỉ Văn rất tự tin mà đi ra ngoài đường, dọc theo đường nhỏ rẽ trái rẽ phải mà đi ra ngoài.
Vừa ra đầu ngõ đã nhìn thấy một quán bán đồ ăn sáng, bán bánh quẩy chấm sữa đậu nành, nghe hương vị cực kỳ mê người.
Vừa lúc Ôn Chỉ Văn cũng có chút đói bụng, liền dứt khoát ngồi ở quán này ăn sáng.
Cơm sáng xong, Ôn Chỉ Văn vẫy một chiếc xe taxi.
Vừa lên xe, tài xế đã nhiệt tình hỏi: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”Nghe câu hỏi của tài xế mà Ôn Chỉ Văn ngây ngẩn luôn.
Đúng rồi, cô muốn đi đâu?Ôn Chỉ Văn không quá quen thuộc Bắc thị, cho nên lúc này cô thật sự không biết mình muốn đi đâu.
Ôn Chỉ Văn cũng không hoảng hốt, dựa vào lưng ghế, dùng tư thái thả lỏng mà nói: “Cứ đi tới trung tâm thương mại có nhiều người nhất của Bắc thị chúng ta”.
“Cái nhà ở phố đông đúng không? Được rồi!”Tài xế dẫm chân ga phóng đi.
Nửa tiếng sau, Ôn Chỉ Văn trả tiền xuống xe.
Tài xế không lừa cô, vừa xuống xe cô đã nhìn thấy một tòa kiến trúc có chút khí phách, nhưng mà nhìn qua lại có chút dấu vết lịch sử.
Đây chắc là trung tâm thương mại có nhãn hiệu lâu đời?Ôn Chỉ Văn suy đoán.
Ôn Chỉ Văn cất bước đi về phía trung tâm thương mại.
Vừa bước vào trung tâm thì cảm giác niên đại đã trực tiếp ập vào mặt, làm Ôn Chỉ Văn trong lúc nhất thời không biết nên đặt chân như thế nào.
.