Trong đó bao gồm những thí sinh cùng nhóm với Lâu Ninh, cô vừa để mắt đến hành tây, khoai tây và dự định tìm thêm một nguyên liệu nữa thì Lương Duyệt liền vội vàng lấy trước ba nguyên liệu: Hành tây, cà rốt và khoai tây.
Tham gia thi đấu chính thức thì tất nhiên phải chọn những thứ có lợi nhất đối với mình.
Lương Duyệt có thể tham gia thi đấu là nhờ vào một số thủ thuật với các món ăn của mình, cô ta không có kiến thức cơ bản và cũng không nấu được nhiều món ngon.
Cô ta âm thầm vui mừng vì bản thân đã hành động nhanh nên lấy được các nguyên liệu đơn giản.
Về phần Lâu Ninh nhìn như không có kỹ năng nấu nướng tốt thì cũng không liên quan gì đến cô ta.
Lâu Ninh hoàn toàn không để ý việc này, vừa rồi quả thực cô muốn lấy hành tây nhưng nếu không lấy được thì cũng không sao.
Đầu bếp nam hơi cau mày, bỗng nhiên trầm giọng nói với Lâu Ninh: “Cô chọn trước đi.”
Bất kể cô có phải tham gia để vui vẻ hay không thì cũng phải tôn trọng nguyên tắc cạnh tranh công bằng.
Vì anh ta là đầu bếp chuyên nghiệp, cũng không thể bắt nạt một đầu bếp nghiệp dư.
Thế nên nhượng bộ một cách hợp lý cho cô cũng không phải là không được.
“Cảm ơn anh.” Lâu Ninh mỉm cười “Nhưng mà thật ra cũng không cần thiết.”
Đầu bếp nam hơi bất ngờ, do dự hỏi: “Cô chắc chắn chứ? Được rồi.” Anh ta cũng không khách sáo mà chọn nấm, đùi gà và nấm kim châm.
Lương Duyệt nghe họ nói thì thấy hơi khó chịu.
Cô ta cảm thấy có thể Lâu Ninh đang châm chọc mình vì vừa nãy đã không nhượng bộ.
Nhưng thi đấu chính là thi đấu, động tác không đủ nhanh thì phải tự trách chính mình, tại sao cô ta lại phải nhượng bộ.
Hơn nữa, đầu bếp chuyên nghiệp người ta đã nhường rồi vậy mà cô lại làm cho không khí trở nên căng thẳng.
Cuối cùng thì Lâu Ninh chọn ra ớt đỏ, cá sống và cần tây.
Cùng lúc đó, cuộc thi đang được phát sóng trên các đài truyền hình địa phương ở Bắc Kinh và Thượng Hải.
Trong nhà họ Lâu, bà nội Lâu vô cùng tức giận: “Cô bé này vừa nãy đã làm cái gì vậy, đó không phải là bắt nạt bé con của chúng ta sao?”
Trong Mạch Hương Quán, tiểu Hoàng tiểu Hứa cách điện thoại cỗ vũ: “Cố lên, bà chủ của chúng ta lợi hại như vậy, dù chọn được cái gì cũng không sợ.”
Chỉ trong vòng một hai phút, tất cả thí sinh đều đã chọn được nguyên liệu nấu ăn, Ngạc Văn Hồng nói: “Bây giờ các thí sinh nhanh chóng xử lý ba nguyên liệu vừa chọn trong vòng mười lăm phút.”
Lương Duyệt nghe xong lập tức bỏ qua sự khó chịu trong lòng, trên mặt cô ta vô thức lộ ra một nụ cười đắc ý.
Thật may mắn, các nguyên liệu cô ta chọn rất dễ xử lý.
So với các loại thịt hoặc nấm thì không cần gọt vỏ, bỏ mỡ hay bỏ xương, cũng không cần rửa và cạo.
Chắc chắn cô ta có thể hoàn thành trong thời gian được quy định.
Thế mới nói rằng muốn chiến thắng thì phải tự mình cướp được.
Đầu bếp nam nhìn nguyên liệu nấu ăn của mình, biểu cảm tương đối bình bĩnh.
Đùi gà rất dễ xử lý nhưng nấm thì khó hơn, cần phải rửa sạch bằng nước sau đó cẩn thận cạo sạch phần da bẩn.
Tuy nhiên cô gái trẻ cùng nhóm với anh ta còn tệ hơn.
Các kỹ năng cạo vẩy và phi lê cá đòi hỏi phải luyện tập thường xuyên, không những thế, phải hết sức kiên nhẫn mới có thể thành thạo.
Giao cho một đầu bếp nghiệp dư thì đừng nói đến có thể xử lý hoàn hảo, có lẽ cô gái kia còn không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Chắc chắn là cô gái kia chưa có hiều kinh nghiệm thi đấu nên đã đoán được mình sẽ bị đè bẹp thê thảm như thế nào.
Dù sao anh ta cũng là một đầu bếp chuyên nghiệp, lúc nãy đáng lý nên kiên trì mà nhường cho cô.
Đầu bếp nam lắc đầu thở dài, cảm thấy có chút đồng tình với đầu bếp nghiệp dư.
Lâu Ninh nhớ lại năm đó khi cô theo sư phụ làm món mì cá viên.
Khi đó cô ngày đêm tập mổ ruột và phi lê cá liên tục ba tháng.
Ngay cả con dao chuyên dùng để phi lê cá cũng bị dính mùi nước biển dai dẳng mới có thể qua được bài kiểm tra của sư phụ.
So với việc xử lý ba nguyên liệu trong vòng mười lăm phút thì yêu cầu xử lý một con cá trong ba phút của sư phụ mới gọi là khắc nghiệt.
Cô cũng rất nghiêm khắc đối với Chu Gia Hòa vì vậy bài kiểm tra nhỏ này chắc là sẽ không làm khó được anh ta.
Đã qua một khoảng thời gian dài nên cô có hơi không quen tay, cũng may là đã có luyện tập trong lúc ăn Tết.
Vệ Mậu Hoa: “Ba, hai, một, bắt đầu tính giờ!”