Lúc này, phòng khách nhà họ Lục chật kín người.
Nghe thấy tiếng động, mọi người ngừng trò chuyện và quay đầu nhìn ra.
Chu chủ nhiệm là chủ nhiệm tổ dân phố, nhìn thấy hai đứa trẻ chạy vào thì có chút lo lắng: "Hai cháu ra ngoài đi.
Ông có chuyện cần bàn với bố mẹ hai cháu, mấy đứa là trẻ con nên không tiện nghe đâu."
Buổi sáng, mẹ cô đã đuổi hai chị em ra ngoài.
Lúc đó, hai chị em cũng không nghĩ nhiều, người lớn nói gì thì liền tin vậy.
Nhưng bây giờ thì sao?
Vì đã biết những gì sắp xảy ra, làm sao hai chị em có thể rời đi?
Lục Lâm Hy đứng nhìn em gái mình, cô bé từng rất nhút nhát và rụt rè, giờ lại bước lên phía trước, nói với giọng nói kiên quyết phản đối: "Ông Chu à, cháu nghe nói bố mẹ cháu sắp ly hôn, đây là chuyện gia đình cháu, tại sao chúng cháu không được nghe?"
Chu chủ nhiệm sững sờ, nhìn em gái rồi lại nhìn Lục Lâm Hy bên cạnh, suýt chút nữa ông ấy đã nghĩ mình nhận nhầm người.
Đây còn là cô bé ngây ngô, suốt ngày quấn lấy mẹ đòi kẹo, con út nhà họ Lục à?
Mẹ của Lục Lâm Phương là Ngô Lệ Mẫn, mắt đỏ hoe, không đuổi con gái ra ngoài mà còn lên tiếng nói đỡ: "Dù sao sau này cũng phải nói cho chúng nó biết.
Thôi để chúng nó nghe đi."
Chu chủ nhiệm quay sang nhìn Lục Quan Hoa.
Kể từ sau vụ tai nạn thì dường như tinh thần của cậu ấy cũng đã suy sụp, khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.
Lục Quan Hoa gật đầu: "Để chúng nghe đi."
Chu chủ nhiệm không ngăn cản nữa, nhưng đối với mấy người hàng xóm hiếu kỳ đang đứng xem thì ông ấy không thân thiện chút nào, mà trực tiếp đuổi họ ra ngoài: "Được rồi.
Chuyện này chẳng liên quan gì đến mọi người.
Mau ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc chúng tôi bàn bạc."
Mọi người còn lưu luyến, không muốn rời đi, cố nài nỉ: "Chu chủ nhiệm, cho chúng tôi nghe với."
Quả là chuyện hiếm thấy, thời buổi này mà lại có người đòi ly hôn.
Đây chắc chắn sẽ là đề tài nóng hổi cho những buổi trò chuyện của dân làng sau này.
Chu chủ nhiệm tức giận đuổi: "Đi đi! Nên làm gì thì làm đấy đi.
Sao chỗ nào xảy ra chuyện cũng thấy mấy người vậy hả."
Một mình Chu chủ nhiệm đuổi không nổi, liếc mắt ra hiệu cho những người khác, rồi tất cả cùng nhau đuổi mọi người ra ngoài.
Ngay cả đám trẻ con cũng không ngoại lệ.
Khi những người không liên quan đã giải tán hết, Chu chủ nhiệm mới hỏi họ định làm thế nào.