Ngô Lệ Mẫn vừa khóc vừa nói: "Từ khi lấy anh ấy, cứ hai ba tháng là anh ấy lại phải đi công tác.
Một mình tôi ở nhà nuôi dạy hai đứa con đâu có dễ dàng.
Giờ anh ấy không làm việc được nữa, tôi lại không có việc làm, gia đình này biết lấy gì mà ăn, mà uống."
Chu chủ nhiệm thở dài: "Tôi có thể sắp xếp để cô làm thay công việc của chồng cô.
Cô không có bằng lái nên không thể làm tài xế, nhưng vào xưởng làm công nhân thì vẫn được."
Ngô Lệ Mẫn nghe vậy, trong lòng không khỏi nhăn nhó.
Trước khi Lục Quan Hoa gặp nạn thì lương tháng của ông là 420 đồng, chưa kể tiền kiếm thêm từ những chuyến buôn bán ngoài.
Làm công nhân trong xưởng thì vất vả, mà mỗi tháng chỉ kiếm được 180 đồng, có điên mới đồng ý.
Bà ta khóc lóc, nài nỉ: "Chừng đó tiền thì có thể nuôi nổi bốn người nhà sao.
Còn hai đứa nhỏ, ai nấu cơm, ai giặt giũ, ai quét dọn đây?"
Từ trước đến nay Ngô Lệ Mẫn đã quen sống hưởng thụ, bà ta than thở: "Tôi biết mọi người đều nói tôi nhẫn tâm.
Nhưng tôi nói thật lòng, từ khi tốt nghiệp đến giờ tôi chưa từng đi làm, tôi không chịu nổi cái khổ ấy.
Thà tôi đi ngay bây giờ, để sau này khỏi oán trách, cũng là giúp ông ấy bớt gánh nặng."
Chu chủ nhiệm hít một hơi dài, trong lòng đầy phẫn nộ.
Trên đời này có hàng ngàn, hàng vạn phụ nữ, nhưng Lục Quan Hoa lại chọn đúng người vợ chỉ biết cùng hưởng phú quý mà không thể chia sẻ hoạn nạn.
Ông nhìn Lục Quan Hoa: "Cậu có suy nghĩ gì?"
Lục Quan Hoa nhìn vợ, kể từ sau tai nạn thì ông ấy đã nhận ra vợ mình thay đổi hoàn toàn.
Vợ không còn gần gũi với ông, đêm ngủ cũng rúc vào giường nhỏ của các con, chuyện cơm nước, rửa ráy đều bắt con gái lớn làm thay.
Trái tim ông ấy đã nguội lạnh từ lâu.
Thôi đành vậy, người muốn đi thì làm sao giữ được.
"Đi đi"
Chu chủ nhiệm cố nén cơn giận, nhìn Ngô Lệ Mẫn đầy khinh bỉ.
Lục Quan Hoa vốn là người chiều chuộng vợ, khắp cả khu phố này không có người đàn ông nào chăm lo cho gia đình như ông ấy.
Vậy mà Ngô Lệ Mẫn vẫn không biết điều, lười biếng đến nỗi quần áo bẩn cũng để dành cho chồng giặt mỗi khi ông đi công tác về.
Lục Quan Hoa làm hết mọi việc từ quét nhà, nấu cơm.
Trong khu phố, ai cũng biết ông là người thương vợ nhất.
Vậy mà đối xử tốt đến thế vẫn không giữ được người, đúng là lòng dạ của bà ta như đá vậy, chẳng thể sưởi ấm nổi.
Chu chủ nhiệm rít một hơi thuốc: "Nếu như cô muốn ly hôn thì chúng tôi không ngăn cản.
Nhưng khoản tiền bồi thường cho vụ tai nạn phải để lại cho Lục Quan Hoa."