Thập Niên 90 Trêu Chọc Chồng Tương Lai


“Em gái vừa trừng con, hung dữ quá!” Lúc Dịch Đông và bà cụ Dịch tay trong tay đi ra, tình cờ nghe thấy Dịch Hạ kéo tay bà Dịch – Lý Thu Oản để mách lẻo.
Không đợi bà Dịch lên tiếng, Dịch Đông đã gọi trước: “Mẹ.”
Lý Thu Oản nhìn sang, đôi gò má vốn ửng hồng của cô gái nhỏ trở nên tái nhợt vì mất máu, đầu quấn băng gạc trông càng thêm đáng thương.
Bà Dịch vội đi tới, cúi người vuốt ve mặt Dịch Đông, cười nói: “Dịch Dịch, thấy đỡ hơn chưa?”
“Chóng mặt...” Dịch Đông mím môi: “Khó chịu lắm ạ.”
Đối với con người và sự việc ở thời điểm này, Dịch Đông không muốn đánh giá ngay lập tức.

Dù cô rất chán ghét, nhưng xét về mặt trí tuệ lúc này, cô buộc mình tạm thời phải kìm nén cảm xúc thật.
“Con sao lại thế? Biết Dịch Dịch đang ngủ mà còn bảo Dịch Hạ đến gọi con bé sang, con đến dễ hơn hay Dịch Dịch đi dễ hơn? May mà con bé hiểu chuyện.” Bà cụ Dịch cau mày, khiển trách Lý Thu Oản: “Còn Dịch Hạ nữa, em gái ngã vỡ đầu, cháu còn ở đây líu ríu, ra cái thể thống gì chứ?”

“Mẹ, Hạ Hạ vẫn chưa hiểu chuyện.” Lý Thu Oản cười, kéo Dịch Hạ đến bên cạnh mình, không để ý đến sắc mặt bà cụ Dịch nữa mà nói với Dịch Đông: “Dịch Dịch, nghỉ hè này con ở chỗ mẹ, đợi khai giảng mẹ lại đưa con về đây, nhé.”
“Đừng đến...” Dịch Hạ đứng sau Lý Thu Oản, nhỏ giọng thì thầm: “Tao không thích mày!” Âm cuối còn nói lớn giọng.
Dịch Đông từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào thời điểm này.
Cô rất ngưỡng mộ Dịch Hạ có thể theo bố mẹ, muốn tranh thủ đi cùng trước khi bà Dịch đưa Dịch Hạ đi.

Không ngờ, lúc đang nói thì bị Dịch Hạ đẩy ra, đầu đập lên bậc thềm, rách trán chảy rất nhiều máu, ngất ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, bà Dịch vốn không đồng ý cho cô cùng lên thành phố lại đổi ý, nhưng cũng chỉ để cô ở hết kỳ nghỉ hè mà thôi.

Lúc đó, Dịch Đông không biết lý do, thế nên cô rất phấn khích vì có thể được ở bên cạnh bố mẹ.
Bây giờ nghĩ lại, đây chỉ là sự nhượng bộ cần thiết để bảo vệ Dịch Hạ thôi.

Dịch Đông ngẩng đầu nhìn mẹ mình, với cô mà nói, người phụ nữ này luôn là một người xa lạ.

Họ không có tình mẹ con bình thường, càng không thân thiết như mẹ con bình thường.

Lúc này, bà ta đã vứt bỏ cô hơn bốn năm, bà ta chỉ xem Dịch Hạ là con gái hơn bốn năm.

Dịch Đông nhìn Lý Thu Oản bằng ánh mắt lạnh lùng và dò xét, nhưng tất cả những điều này đều được che giấu dưới vẻ ngoài non nớt.
Dịch Đông nở nụ cười nhưng trông vô cùng đau khổ.
“Con không đi đâu mẹ, con nghe mọi người nói thành phố không vui, ở thị trấn náo nhiệt hơn nhiều.”
“Vậy à.” Lý Thu Oản nhẹ nhõm thở phào nhưng vẫn nói những lời đầy quan tâm: “Nếu thế, hay là để chị gái ở nhà với con hai ngày?”
Lý Thu Oản nói vậy cũng vì nghe những lời Dịch Đông vừa nói, bà ta nhớ ra bạn trong thành phố quá ít, cũng nên để Dịch Hạ cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt ở thị trấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận