Cô quay lại thế giới này, quay lại thời điểm kỳ diệu này, có lẽ là ý trời.
Dịch Đông nghĩ, có thể ông trời cũng cảm thấy kiếp trước cô quá ấm ức, vậy nên mới cho cô một cơ hội để làm lại từ đầu.
Đã vậy, chi bằng cô nắm chắc lấy nó.
Ai tốt với cô, cô sẽ tốt lại gấp đôi.
Ngược lại, Dịch Đông cũng sẽ trả lại gấp mười.
Lúc Lý Thu Oản tìm được Dịch Chính Hoa về, Dịch Đông đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, nghiêm túc ăn vằn thắn do bà nội gói cho cô.
Dịch Chính Hoa ở bên ngoài đã nghe nói đến chuyện Dịch Đông ngã đập đầu, nhưng tận mắt nhìn thấy mới nhận ra còn nghiêm trọng hơn ông nghĩ.
“Dịch Dịch.” Ông Dịch sải bước lớn đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Dịch Đông, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, quan sát cẩn thận vết thương trên đầu cô.
Sau đó, Dịch Chính Hoa đột nhiên đứng dậy, nghiêm mặt đi tới chỗ Dịch Hạ, chẳng nói chẳng rằng đã túm cổ áo xách cô ta lên: “Con đối xử với em gái con vậy à!”
Dịch Hạ hoảng sợ la oai oái, Lý Thu Oản cũng vội vàng chạy tới, muốn ngăn Dịch Chính Hoa.
Nhưng Dịch Chính Hoa đẩy bà ta ra, giơ tay đánh mạnh vào mông Dịch Hạ vài cái.
Dịch Hạ quả không phụ lòng mong đợi, nước mắt nước mũi lập tức chảy ra, chẳng mấy chốc đã có thể khóc nấc lên, vừa khóc vừa gào: “Bố...!bố đánh con, mẹ ơi, bố đánh con!”
1
“Con còn dám ngang ngược!” Dịch Chính Hoa đánh mạnh vào mông Dịch Hạ rồi nhét cô ta vào lòng Lý Thu Oản bên cạnh: “Bà chiều nó, giờ nó hư vậy đấy!”
Bà cụ Dịch nghe tiếng động thì ra khỏi phòng, thấy cảnh này cũng hơi mất kiên nhẫn, xua tay nói: “Anh chị về nhà mình đi, mắt không thấy lòng không phiền!”
Vốn dĩ Dịch Chính Hoa bị vợ lôi về yêu cầu giải thích chuyện cái tát đó, nhưng giờ thấy cảnh này, ông ấy cũng biết mẹ mình sẽ không vô duyên vô cớ mà ra tay với vợ.
“Rốt cuộc là chuyện gì, bà nói rõ ràng đầu đuôi tôi nghe xem.” Dịch Chính Hoa kéo Lý Thu Oản vào phòng, sắc mặt không tốt lắm.
Dịch Hạ nắm góc áo của Lý Thu Oản, đi theo vào trong.
Ngoài cửa, Dịch Đông vẫn chậm rãi ăn vằn thắn của mình, chịu đựng vết thương đang đau âm ỉ trên đầu, cố gắng suy nghĩ rõ ràng chuyện lúc này.
Dịch Đông có thể dùng tất cả lý trí để tự nhủ rằng, với tình hình hiện tại, ngoài vết thương trên đầu ra thì Dịch Hạ không làm gì khác tổn thương đến cô.
Nhưng cô không làm được, Dịch Đông không thể không nghĩ đến cuộc sống của cô trước khi chết.
Buồn phiền nửa đời của cô đều do Dịch Hạ mang đến, mạng sống của cô, cả con của cô, đều bị Dịch Hạ tận tay lấy đi.
Tay cầm thìa của Dịch Đông run rẩy, bà cụ Dịch từ trong phòng đi ra, thấy cô như vậy thì giật mình: “Dịch Dịch?”
…
Trong phòng:
“Trẻ con ở tuổi này sao có thể cố ý được chứ.” Lý Thu Oản ôm Dịch Hạ, nước mắt đầm đìa hỏi cô ta: “Hạ Hạ, con không cố ý đẩy em gái, đúng không?”