Phải mất một hoặc hai ngày để có kết quả kiểm tra.
Buổi tối mẹ Cảnh đến bệnh viện chăm sóc đứa con trai nhỏ nằm viện......!Sáng hôm sau, bạn Cảnh Vĩnh Triết cùng bạn Tạ về Bắc Đô 3 thực tập.
Trở lại Bắc Đô 3, chỉ nghe Đỗ Hải Uy gọi điện thoại trao đổi bệnh tình của dì Mẫn.
Dì Mẫn tạm thời chưa tỉnh lại, phỏng chừng hai ngày nay phải làm phẫu thuật can thiệp để điều hòa nhịp tim.
Đến lúc này Cảnh Vĩnh Triết mới biết được lúc mình không có ở đây đã xảy ra chuyện lớn.
Trực giác, Cảnh Vĩnh Triết có thể cảm giác được chuyện này có liên quan đến bạn học Tạ, lông mày không khỏi nhíu chặt nhìn về phía cô: Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô lại không nói?
Ít nhất hôm qua cậu không thấy giáo viên hướng dẫn và lớp trưởng và các bạn khác trong lớp nói.
Dì Mẫn ở Quốc Phố hẳn là rất an toàn.
Tạ Uyển Oánh tin tưởng kỹ thuật của các thầy cô Quốc Phố, vì thế khoát tay với bạn Cảnh ý bảo không có việc gì.
Dewey cất điện thoại, xoay người hỏi sinh viên trở về: "Cậu thế nào? Có cần sắp xếp kỳ nghỉ nữa không?"
“Không cần.
Đỗ lão sư.” Cảnh Vĩnh Triết đáp.
“Có cần tôi làm gì không?” Dewey lại hỏi.
Có thể thấy được Đỗ lão sư phỏng chừng từ trong điện thoại của phụ đạo viên bọn họ biết được tình báo.
Sinh viên có chuyện gì giáo viên đại học cần thông báo cho giáo viên lâm sàng, tránh cho dưới tình huống giáo viên lâm sàng không biết xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Lâm sàng xảy ra hậu quả rất nghiêm trọng.
Cảnh Vĩnh Triết đang suy nghĩ làm thế nào để xử lý thỏa đáng chuyện này như các thầy cô nói, duy chỉ có tâm tình phẫn nộ kia là không thể phát tiết, khiến cá nhân anh không có chỗ sắp đặt.
"Tôi nghe nói người nhà cô bị bệnh phụ khoa, bảo cô ấy tới Bắc Đô 3, tôi bảo bác sĩ Tả sắp xếp giường cho cô ấy", Dewey nói, dường như rất rõ ràng sinh viên tuyệt đối không thể mở miệng giòn thay thế quyết định này.
“Thầy Đỗ?” Cảnh Vĩnh Triết chấn động trước quyết định của thầy.
Tả Lương đọc đến vẻ mặt này của hắn nở nụ cười, chỉ điểm cho hắn sai lầm, "Đỗ lão sư cũng giống như chúng ta là bác sĩ, mặc kệ bệnh nhân là ai, có ân oán gì, có bệnh tới cầu y, làm bác sĩ cần đem bệnh nhân chữa khỏi lại nói."
"Cô Đỗ, cô ấy không phải người tốt..." Cảnh Vĩnh Triết nghiêm túc nói với các thầy cô, người mẹ kế này của anh không đơn giản, thật lòng không muốn nhìn thấy các thầy cô bị anh vô tội liên lụy.
Tả Lương một chút cũng không vì thế mà lo lắng, làm bác sĩ chỉ cần lên làm vài năm đã sớm nhìn thấu nhân sinh muôn màu muôn vẻ, vẻ mặt phong khinh vân đạm cười không thay đổi: "Là bác sĩ thì phải dùng y học để đối đãi với bệnh mà không phải nghĩ đến những thứ khác."
Cảnh Vĩnh Triết bảo cô giáo đừng xem thường: "Cô ấy không phải là người các em nghĩ sẽ tự mình động thủ, cô ấy sẽ xúi giục bố em đạt được mục đích mà cô ấy muốn." Hắn cái này mẹ kế là xấu, chính mình không ra tay, chỉ châm ngòi ly gián xem người náo nhiệt.
"Nếu như ba cậu ở chỗ này đánh người gây sự sẽ trực tiếp bị đưa đi ngồi tù," Tả Lương không khách khí nói, "Kỳ thật lúc ông ta đánh em trai cậu nhà các cậu hẳn là báo cảnh sát rồi, đây là bạo lực gia đình."
Câu nói sau đó của cô giáo, giống như một quả bom rơi xuống Cảnh Vĩnh Triết, nhảy xuống, khiến Phan Nhiên tỉnh ngộ vấn đề nằm ở đâu.
Thì ra là do ông bà nó.
Ông bà nội anh luôn miệng nói cha anh kỳ cục, nhưng rốt cuộc là con trai mình không muốn để cho con trai mình đi tù, ở nhà luôn che chở không cho bọn họ báo cảnh sát, kết quả chỉ khổ cho em trai anh.
Bạn học Tạ ngay từ đầu bảo hắn nhất định phải lập tức dẫn em trai hắn tới đây cầu y, ngoại trừ là vì chữa bệnh tốt hơn cho em trai hắn, mặt khác hẳn là để cho em trai hắn sớm một chút thoát ly hoàn cảnh nhìn như an toàn trên thực tế là biến tướng ngược đãi.