Một cái bạo lực gia đình sở dĩ có thể hình thành, bốn phía một đống nhu nhược giống nhau chỉ biết khuyên giải thân nhân trên bản chất là trợ Trụ vi ngược.
Khi nào cái hố của vua được thiết lập! !
Nhận được điện thoại của con trai lớn thông báo, chiều hôm đó ba Cảnh dẫn mẹ kế của hai anh em bọn họ Vương Thúy đến Bắc Đô 3.
Không sắp xếp phẫu thuật, bác sĩ Tả Lương phụng mệnh lệnh của Đỗ Hải Uy chuyên tâm mang hai sinh viên ở khu bệnh nghênh đón gia đình sinh viên.
Ba Cảnh một cước bước vào khu bệnh, trước tiên điểm danh con trai lớn, lớn tiếng gọi người: "Cảnh Vĩnh Triết.
"
“Hắn ở đây.
” Không cho học sinh đáp lại, Tả Lương giành gọi người tới trước.
Bị người chặn lại thanh âm, ba Cảnh mất hứng nghĩ thầm là ai, đỡ Vương Thúy đi qua hỏi: "Tôi tìm con trai tôi.
Con giúp nó đáp ứng làm gì, con là ai của nó?”
"Tôi là bác sĩ ở đây, là thầy của cậu ấy.
" Tả Lương nói, không đợi ba Cảnh hỏi lại, đánh giá Vương Thúy, "Cô ấy là bệnh nhân sao?"
"Vâng, bác sĩ.
" thân là bệnh nhân Vương Thúy sốt ruột muốn chữa bệnh, đoạt lời của ba Cảnh đáp ứng bác sĩ.
"Tôi sắp xếp giường cho cô, các cô cầm tờ thông báo nhập viện xuống dưới lầu nộp tiền thế chấp nằm viện.
"
Cùng lúc đó Tạ Uyển Oánh xoát xoát xoát hạ bút như tia chớp, viết xong đơn thông báo nằm viện giao cho ba Cảnh.
Cảnh ba không nhận, chỉ hướng con trai lớn: "Nó đến giao tiền, chúng ta là ba mẹ nó, trong túi không có tiền, nó là con trai chúng ta, do nó bỏ tiền.
"
Thật là một người cha đúng lý hợp tình.
Tạ Uyển Oánh không để ý tới hắn, đem danh sách chuyển dời đến trong tay Vương Thúy.
Để cho bệnh nhân này tự mình xử lý, là muốn chết hay là muốn quỵt nợ.
“Nói rồi, để nó giao tiền.
” Ba Cảnh quay đầu nhìn thấy, tiếp tục cầm ngón tay chỉ vào con trai lớn.
"Anh ta là sinh viên lấy tiền ở đâu ra vậy?" Tả Lương nói.
"Chúng ta biết hắn có tiền, đệ đệ hắn ở thủ đô chữa bệnh, không phải hắn cho tiền ai cho tiền.
"
Hai người nhất định phải tìm Cảnh Vĩnh Triết giới thiệu khám bệnh chạy chữa, đâu chỉ là tìm danh y chữa bệnh, quan trọng hơn là tiền.
Chi phí khám bệnh rất lớn, loại lợi ích vô cùng cố chấp như ba Cảnh ra một xu đều là cắt thịt xuất huyết, không nỡ.
Có nỡ hay không, nếu như bệnh nhân ý thức thanh tỉnh có tự chủ, là muốn xem quyết định của bệnh nhân.
Điểm này bác sĩ lâm sàng dựa theo pháp lý cũng sẽ không để ý tới ba Cảnh mà mình ồn ào.
Tạ Uyển Oánh vô cùng bình tĩnh thay thầy lấy bệnh án Vương Thúy mang đến mở ra.
Vương Thúy bị bệnh phụ khoa gì?
Ung thư cổ tử cung.
Càng là người xấu càng tiếc mạng, Vương Thúy không ngốc, hỏi thăm qua bệnh này biết được tìm một bác sĩ tốt mổ, cái mạng này của cô sẽ không lập tức chết.
"Cậu mau bảo hắn đi giao tiền, giường này của cậu chỉ có thể để lại đến trước năm giờ chiều, bệnh nhân bệnh viện Tam Giáp thủ đô tất cả đều là hàng dài chờ làm thủ tục nhập viện.
"
Vương Thúy nghe xong lời của cô đang do dự.
Ba Cảnh bắt lấy con trai lớn không buông: "Cảnh Vĩnh Triết, mẹ con bị bệnh, con bỏ tiền ra là điều hiển nhiên, có cần cha kể chuyện con không hiếu thuận cho người khác nghe không?"
Nếu như một người thân muốn chỉnh đến khi ngươi chết là dễ dàng nhất.
"Cha, ngươi nói như vậy lời, ngươi đánh gãy đệ đệ chân ta nói cho cảnh sát nghe ngươi cũng phải đi tù.
" Cảnh Vĩnh Triết rốt cục nói ra mấy năm nay bị ông bà nội ngăn cản không thể nói ra câu nói kia.
Ta là cha của các ngươi, các ngươi là con của ta, ta muốn đánh như thế nào liền đánh như thế đó, nó bị ta đánh gãy chân cũng là đáng đời.
"
“Còn nữa, lời này của anh vừa rồi tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, chứng tỏ anh thật sự đánh gãy chân em trai tôi.
” Cảnh Vĩnh Triết lúc này rất kiên cường muốn đại nghĩa diệt thân.