Chỉ có loại bác sĩ nào sẽ không sợ các yếu tố phi y tế của những ca phẫu thuật này, chắc chắn là kỹ thuật tốt đến mức có thể có được một bác sĩ siêu tự tin.
Các tiền bối đang ngồi dường như cần hai mặt nhìn nhau, cảm giác được mình ở trước mặt một hậu bối dũng cảm tiến lên lựa chọn kỹ thuật bảo thủ có chút mất mặt......
Đỗ Hải Uy chôn xuống mặt mang theo ý cười, là giáo viên đều sẽ thích loại học sinh kỹ thuật này làm chỗ dựa, chỉ có giữ vững nguyên tắc tư duy hình thức vĩnh viễn sẽ không bị bệnh nhân dắt mũi đi.
Làm bác sĩ đừng tưởng rằng cố kỵ bệnh nhân cùng người nhà gây chuyện là chuyện tốt, trên thực tế ngược lại, ngươi càng cố kỵ càng dễ dàng chột dạ bị đối phương bắt được nhược điểm đến lúc đó làm ngươi một trận.
“Cậu đồng ý với suy nghĩ của cô ấy sao?” Quay đầu, Đỗ Hải Uy lại hỏi một học sinh khác.
“Vâng.” Cảnh Vĩnh Triết gật đầu.
Cậu thẳng thắn bày tỏ sự do dự trước đó của cậu là nhất trí với suy nghĩ của bạn học Tạ, chỉ là thiếu chút dũng cảm này.
Hiện tại bị Tạ Uyển Oánh vừa nói, dũng khí vọt ra.
Giống như bạn học Tạ nói, đối với cậu mà nói chỉ có nắm chắc kỹ thuật của bác sĩ, mới có thể nắm chắc quyền chủ động.
"Được, thừa dịp bệnh nhân làm tràng kính trong khoảng thời gian này, cụ thể phương án do ngươi tới cấu tứ, nghĩ ra hảo giao cho ta, đến lúc đó, ngươi tới làm trợ giúp." Đỗ Hải Uy quyết định nói.
nếu như chỉ là cổ tử cung bộ phận giải phẫu, giải phẫu quy mô rất nhỏ không cần mổ bụng, để y sinh viên làm trợ thủ vừa vặn có thể luyện tập.
“Đúng vậy, thầy.” Cảnh Vĩnh Triết thẳng lưng trả lời, lòng bàn tay nắm chặt bút hơi nóng lên.
Sau khi tan tầm, Tạ Uyển Oánh cùng bạn Cảnh chạy tới Quốc Hiệp.
Nghe nói sau khi có kết quả kiểm tra của Cảnh Vĩnh Huy, buổi chiều các bác sĩ cũng mở cuộc thảo luận phẫu thuật, bọn họ có thể hỏi thăm kết quả hội nghị của bác sĩ điều trị chính.
Đến khoa chỉnh hình Quốc Hiệp, giờ tan tầm các giáo viên đều đi hết.
Cảnh Vĩnh Triết và Tạ Uyển Oánh đến phòng bệnh thăm bệnh nhân.
Từ khi có mẹ đến làm bạn, tinh thần và khí sắc của Cảnh Vĩnh Huy tốt hơn một chút, nửa nằm ở trên giường.
Mẹ Cảnh cẩn thận đút từng muỗng từng muỗng cho con trai nhỏ uống nước.
Mẹ ruột và mẹ kế hoàn toàn bất đồng, đã từng mang thai mười tháng cốt nhục tương liên, đối với con ruột của mình là yêu đến tận xương tủy.
Nhìn thấy người tới cửa, Cảnh Vĩnh Huy phản ứng trước, nói: "Mẹ, anh và chị đến rồi."
Một hồi sinh hai hồi quen thuộc, em trai hắn gọi bạn học Tạ là chị ruột, có thể thấy được bạn học Tạ thân thiết mười phần.
Cảnh Vĩnh Triết nghe xong cứng rắn trên mặt không khỏi mỉm cười.
Mẹ Cảnh cảm thấy ngượng ngùng, cảm thấy phiền toái cho bạn học của con trai lớn, quay đầu lại đặt thìa xuống muốn chuyển ghế cho Tạ Uyển Oánh: "Bác sĩ Tạ, con ngồi đi."
"Dì à, không sao đâu" Tạ Uyển Oánh không cho trưởng bối chuyển đi, muốn ngồi ghế dựa một mình cô làm.
Cảnh Vĩnh Triết bảo mẹ mình đi ra ngoài, hỏi hôm nay bác sĩ có tìm người nhà nói chuyện hay không.
Đúng lúc mẹ Cảnh muốn hỏi con trai lớn đang học y một vấn đề, nói: "Hôm nay có một bác sĩ Lưu tới, nói là có thể muốn tìm ta làm chuyện gì, cầm bút muốn ta làm gì, ta nói ta không được, có việc cần tìm ngươi."
Bác sĩ Lưu là bác sĩ trong tổ Thường Gia Vĩ, có thể làm trợ lý khi bệnh nhân phẫu thuật, cho nên phụng mệnh tới tìm người nhà ký giấy đồng ý phẫu thuật, có động tác kêu mẹ Cảnh cầm bút.
Cảnh Vĩnh Triết nghe được hình như em trai giải phẫu sắp xếp, vội vàng từng câu từng câu hỏi đến mẫu thân, chủ yếu là trước đó kết quả kiểm tra cho thấy em trai có đầu não phương diện mạo hiểm, không biết sau khi kiểm tra có kết quả khoa thần kinh có hay không hội chẩn cung cấp ý kiến gì.