Thập Niên 90 Trọng Sinh Cứu Tháo Hán Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm


Thư Mạn lạnh lùng nhìn cô ta một cái, hỏi: “Xin hỏi, em muốn giúp tôi gánh chị à?”
Thư Đan Đan sững người một lúc, sau đó vênh váo nói: “Ai thèm giúp chị? Bẩn chết đi được.


“Vậy thì cút ngay cho khuất mắt chị!” Thư Mạn nhìn cô ta với vẻ mặt không chút cảm xúc.

Thư Đan Đan không ngờ Thư Mạn dám nói chuyện với mình như vậy, phải biết là trước kia khi gặp cô ta, cô đều như chuột thấy mèo, bảo đi hướng đông thì cô sẽ không dám đi hướng tây.

Cô ta liếc nhìn đám thanh niên cách đó không xa, Chu Đại Bằng cũng đang nhìn bọn họ, cô ta bèn đè nén lửa giận, uất ức nói lớn: “Chị Thư Mạn, em chỉ là có lòng tốt muốn quan tâm chị một chút mà thôi, sao chị lại hung dữ với em như vậy?”
Nói lớn xong, cô ta ghé sát vào tai Thư Mạn, nói nhỏ: “Tôi khuyên chị nên từ bỏ ý định đó đi, anh Đại Bằng là người đàn ông mà tôi nhắm trúng.


Thư Mạn: “…”
Giả nai trước mặt tôi à? Hừ, coi tôi dễ bắt nạt lắm à?

Thư Mạn gánh mấy chục cân củi, vốn đã bị đè nén đến khó chịu, muốn nhanh chóng về nhà, con nhỏ này còn cố tình chặn đường cô, vậy thì đừng trách cô.

Chỉ thấy cô đặt bó củi xuống đất, thong thả uống một ngụm lớn nước suối lấy từ trong không gian ra, cả người thoải mái hơn hẳn, cô mới lớn tiếng nói: “Ôi chao, em gái tốt của chị, em thật tốt bụng, biết chị mới ốm dậy, vất vả đi kiếm củi, còn cố tình ra tận đầu làng đón chị, chị thật sự rất cảm động, em vác số củi này về nhà giúp chị nhé.


Nói xong, Thư Mạn bèn đi tới một tảng đá dưới bóng cây, thoải mái ngồi xuống.

Mấy thanh niên kia nghe thấy Thư Đan Đan ăn mặc lộng lẫy thế mà lại muốn giúp Thư Mạn vác củi, đều ngạc nhiên nhìn sang.

“Ây da, quả nhiên người đọc sách nhiều thì khác hẳn, phẩm chất thật cao thượng!”
“Đúng vậy, Đan Đan, hôm nay cô mặc đẹp như vậy, không sợ làm bẩn quần áo à?”
“Cậu hiểu gì chứ, chỉ là bộ quần áo mà thôi, Đan Đan người đẹp tâm thiện, đương nhiên là không thèm để ý đến chuyện này rồi!”
“Đúng vậy, ai mà lấy được cô gái như Đan Đan thì thật là có phúc, nghe nói năm nay Đan Đan học cấp ba rồi, sau này thi đại học, sẽ thành người thành phố luôn đấy.



……
Chu Đại Bằng nghe mọi người bàn tán, không khỏi nhìn Thư Đan Đan thêm vài lần.

Ừm, nhìn cũng được đấy, lại còn là học sinh cấp ba, nhìn thuận mắt hơn hẳn con nhỏ Thư Mạn ngu ngốc kia.

Thư Đan Đan được tâng bốc đến mức trong lòng vô cùng đắc ý, nhất là khi nhìn thấy Chu Đại Bằng đang nhìn mình, eo cô ta bất giác thẳng hơn vài phần.

Thư Mạn nhìn biểu cảm của Thư Đan Đan, thầm cười trong lòng, còn âm thầm giơ ngón cái với mấy thanh niên kia.

“Em gái, vậy số củi này giao cho em nhé, ôi chao, đầu chị choáng quá, chắc là sắp say nắng rồi, chị về nhà nghỉ ngơi trước đây.

Em nhớ mang củi về nhà nhanh lên, không thì thím Anh lại mắng đấy.

” Thư Mạn nói xong, xách bình nước, ung dung về nhà.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận