Thập Niên 90 Trọng Sinh Cứu Tháo Hán Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm


Chu Đại Bằng đưa tay nhận lấy cốc nước từ tay Thư Đan Đan, còn giả vờ vô tình chạm vào tay cô ta, cười nói: "Cảm ơn Đan Đan, em thật chu đáo!"
Thư Đan Đan bị Chu Đại Bằng chạm vào, cả người cô ta như bị điện giật, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, e thẹn nói: "Không có gì, chỉ là một cốc nước đường mà thôi, anh Đại Bằng không chê là được.

"
Hai người cứ như vậy đứng trong bếp, liếc mắt đưa tình, không khí tốt đến không thể tốt hơn.

Từ lúc hai người về nhà, Thư Mạn đã bắt đầu quan sát bọn họ, nên cảnh Chu Đại Bằng cố ý chạm vào Thư Đan Đan, mà Thư Đan Đan không những không tức giận mà còn e thẹn đều rơi vào mắt cô.

Hừ, bề ngoài thì tỏ vẻ băng thanh ngọc khiết, hóa ra bên trong chỉ là một đóa bạch liên hoa dâm đãng.


Từ lúc nhìn thấy Chu Đại Bằng ở đầu làng, cô đã để ý thấy trái tim của hắn có màu cam, cô vẫn luôn nghi ngờ nó đại diện cho ý nghĩa gì, bây giờ cô đã hiểu rõ, thì ra trái tim màu cam đại diện cho kẻ háo sắc.

Thấy ánh mắt hai người sắp dính vào nhau đến nơi, Thư Mạn không đúng lúc đi ra, cười nói: "Anh Đại Bằng, vất vả rồi, cảm ơn anh đã giúp em mang củi về.

"
Nói xong câu đó, Thư Mạn cảm thấy mình sắp nôn ra, tuy nhiên có thể khiến đôi gian phu dâm phụ kia ghê tởm, cô bằng lòng!
Quả nhiên, sắc mặt hai người đều thay đổi, nhanh chóng tách nhau ra.

Chu Đại Bằng còn chưa kịp nói gì, Thư Đan Đan đã nhảy ra mắng: "Chị còn mặt dày nói chuyện, nếu không phải chị lười biếng gian xảo, thì sao lại cần anh Đại Bằng phải vác củi về? Tối nay chị đừng ăn cơm nữa.

"

Thư Mạn vô tội nói: "Em gái Đan Đan, vừa rồi là em thương chị mới khỏi bệnh, chủ động giúp chị vác củi, chị đâu biết em lại nhờ anh Đại Bằng giúp, bây giờ em không cho chị ăn cơm, chẳng lẽ vừa rồi em quan tâm chị đều là giả dối à?"
Nói xong, trong lòng Thư Mạn khinh thường liếc cô ta một cái, nói như thể tôi rất thích ăn cơm nhà cô vậy? Những năm qua, nếu tôi không ra đồng làm việc nuôi sống cả nhà cô, thì cô có sức mà mắng tôi à?
Trước kia là tôi ngu ngốc, nghĩ mấy người cưu mang tôi, cho tôi một mái nhà, nên đối với các người đều là biết ơn, việc gì cũng bằng lòng làm, còn bây giờ? Hừ, xin lỗi, tôi không hầu hạ nữa!
Nếu không phải vì bà nội, thì cái nhà này tôi một khắc cũng không muốn ở.

Thư Đan Đan bị Thư Mạn nói như vậy, nhất thời cứng họng.

Cô ta không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt Chu Đại Bằng, chỉ đành giả vờ nói: "Chị, em vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, chị mới khỏi bệnh, sao em nỡ không cho chị ăn cơm chứ? Chị về phòng nghỉ ngơi đi, tối nay để em nấu cơm.

"
Anh Đại Bằng thấy mình hiền lành đảm đang như vậy, chắc chắn sẽ càng thích mình hơn, dù sao nếu Thư Mạn không nấu cơm thì mẹ cũng sẽ nấu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận