Thập Niên 90 Trọng Sinh Cứu Tháo Hán Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm


Thời gian chậm rãi trôi qua, đêm đã khuya, trong thôn không có hoạt động giải trí gì, mọi người đều đi ngủ sớm.

Thư Mạn nằm trên giường, nghe thấy người trong nhà chính đóng cửa, đi ngủ, cô chờ khoảng nửa tiếng, xác định mọi người đã ngủ say, lúc này cô mới len lén bò dậy.

Bà Vương tuổi đã cao, giấc ngủ không được nhiều, lúc này bà vẫn chưa ngủ, thấy Thư Mạn bò dậy, liền hỏi: “Mạn Mạn, cháu muốn đi đâu vậy? Có phải đói bụng rồi không?”
Thư Mạn cười gật đầu: “Bà nội, bà ở đây chờ cháu, cháu đi lấy đồ ăn ngon cho bà.


Thư Mạn rón rén đi ra ngoài, không bao lâu sau, cô liền bưng hai chén đồ ăn trở về.

Lúc này, bà Vương đã thắp đèn dầu hỏa, nhìn thấy Thư Mạn bưng hai chén đồ ăn trở về, trên mặt bà tràn đầy sự nghi ngờ: “Thư Mạn, cháu đang cầm cái gì vậy?”

Thư Mạn cẩn thận đặt chén lên trên một chiếc ghế đẩu cũ kỹ, sau đó vui vẻ kéo bà Vương lại: “Bà nội xem này!”
Bà Vương nhìn thấy trên ghế đẩu có một chén thịt và một chén canh gà, ngạc nhiên hỏi: “Mạn Mạn, cháu mau nói cho bà biết, đây là từ đâu ra vậy?”

Thư Mạn nhìn ra sự lo lắng của bà Vương, an ủi nói: “Bà nội, bà yên tâm, những thứ này không phải do cháu ăn trộm cũng không phải do cháu đi cướp, bà cứ yên tâm ăn đi.


Trong lòng bà Vương thấp thỏm bất an, đây đều là những thứ tốt, nhà ai lại nỡ ăn ngon như thế? Thư Mạn tay trắng, lấy đâu ra tiền mua những thứ này, chẳng lẽ đứa nhỏ này …
Bà không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ sợ bản thân đoán đúng.

Thư Mạn thấy bà Vương lo lắng như vậy, bèn nói dối một câu: “Bà nội, hôm nay cháu lên núi, vận may cực kỳ tốt, cháu đã bắt được một con gà rừng, chén canh này là cháu lén lút hầm chín trên núi rồi mang về, cháu sợ bên nhà chính phát hiện, nên mới giấu đi.



“Thịt này là do cháu dùng tiền riêng của mình mua, cố tình làm xong rồi mang về cho bà đấy.


Bà Vương nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng nhớ đến chuyện bữa tối, sắc mặt bà lại trở nên ảm đạm.

Con trai ruột và con dâu ăn hết tất cả thịt, chẳng chừa cho bà miếng nào, còn đứa cháu gái thì xem quả trứng rán còn hơn cả mạng sống, cứ sợ bà giành mất, đúng là không so sánh thì không biết tổn thương là gì!
“Mạn Mạn, cháu nói cho bà nghe, có phải cháu thường xuyên bị đói nên phải tự mình lên núi kiếm thức ăn không?” Bà Vương xót xa hỏi.

Thư Mạn nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt bà Vương, cô gật đầu, đáp: “Bà ơi, bao nhiêu năm nay, cháu làm trâu làm ngựa ở trong nhà này, nhưng thím Anh và mọi người vẫn không chấp nhận cháu, nếu không phải cháu lén lút tìm được một chỗ trên núi để nấu nướng thì chắc cháu đã chết đói rồi.

Nếu không có sức thì làm sao cháu làm việc được?”
Bà Vương nghe mà chua xót trong lòng, bà ôm chầm lấy Thư Mạn lặng lẽ rơi nước mắt: “Khổ cho cháu rồi, hay là cháu dọn ra ngoài ở với bà đi, bà đi nhặt rác cũng nuôi nổi cháu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận