Hai người vừa ăn cơm xong, gia đình Lý Gia Anh đã vui vẻ trở về.
Bà Vương lo lắng nhìn Thư Mạn, Thư Mạn vỗ tay bà, ra hiệu bà đừng lo lắng.
Thư Mạn như không nhìn thấy ba người bọn họ, cô ngồi trong phòng khách thoải mái xỉa răng, không hề có chút sợ hãi.
Đùa gì chứ, cô đã chết một lần rồi, còn sợ ba kẻ lòng lang dạ sói này à?
Khuôn mặt Lý Gia Anh và Thư Đan Đan lộ vẻ ngạc nhiên, sao Thư Mạn lại giống như biến thành người khác vậy, chẳng lẽ là ảo giác của bọn họ à?
Lý Gia Anh thấy Thư Mạn hoàn toàn không muốn để ý đến mình, bà ta giả vờ ho khan vài tiếng, nháy mắt với Thư Đại Vĩ.
Thư Đại Vĩ không ngờ Lý Gia Anh lại muốn mình lên tiếng, ông ta trừng mắt nhìn bà ta, ra hiệu cho bà ta làm kẻ xấu.
Lý Gia Anh thấy chồng mình không chịu hợp tác, đành bất lực tự mình ra tay.
Bà ta kìm nén cơn tức giận muốn tát Thư Mạn, giả vờ cười nói: "Thư Mạn à, tối qua ngủ có ngon không?"
Thư Mạn liếc bà ta một cái, uể oải nói: "Cũng được, sáng nay không có ai ồn ào như ruồi nhặng làm phiền cháu ngủ, khá thoải mái.
"
Lý Gia Anh đương nhiên biết Thư Mạn đang mỉa mai mình, bà ta tức giận nắm chặt tay, nếu không phải Thư Đan Đan ngăn cản, bà ta đã không nhịn được mà đánh người.
"Thư Mạn à, cháu xem cháu cũng không còn nhỏ nữa, thím đã tìm cho cháu một mối tốt, gả qua đó đảm bảo cháu sẽ sống sung sướng.
" Lý Gia Anh cười nói.
Thư Mạn cười lạnh trong lòng, quả nhiên, điều gì đến cũng phải đến.
Bà Vương không nhịn được, chất vấn: "Mạn Mạn mới 16 tuổi, lấy chồng gì chứ?".
Lý Gia Anh liếc bà một cái, nhẫn nhịn nói: "Mẹ, con biết mẹ không nỡ gả Thư Mạn đi, nhưng Mạn Mạn không còn nhỏ nữa, trong thôn có người 15 tuổi đã lấy chồng rồi.
"
"Người ta là người ta, Mạn Mạn là Mạn Mạn, mẹ không đồng ý.
" Bà Vương tức giận nói.
Nghe thấy mẹ già nói không đồng ý hôn sự, sắc mặt Thư Đại Vĩ lập tức sa sầm: "Hôn sự tốt như vậy, mẹ đừng có quậy phá!".
Bà Vương nghe con trai nói mình quậy phá, nhất thời không phục, bà vừa định lên tiếng phản bác thì bị Thư Mạn ngăn lại.
Cô mỉm cười hỏi: "Ồ, là hôn sự gì tốt thế? Chú thím lại xem trọng như vậy?".
Lý Gia Anh tưởng Thư Mạn đã mắc câu, trong lòng bà ta vô cùng đắc ý, quả nhiên là thứ không biết điều, còn nhỏ tuổi đã bắt đầu nghĩ đến đàn ông, thật là mất mặt!
"Để thím nói cho cháu biết, đối phương là Khương sẹo nhà giàu nhất thôn Tam Hà, mặc dù tuổi tác có hơi lớn, nhưng lớn tuổi mới biết thương người.
Thật ra cũng không lớn lắm, chỉ mới 46 tuổi thôi, cháu mà gả qua đó, ông ta nhất định sẽ xem cháu như bảo bối mà yêu thương.
" Lý Gia Anh cười nói.
Bà Vương nghe xong, sắc mặt thay đổi, chỉ vào mũi Lý Gia Anh mắng: "46 tuổi mà còn nói không lớn, Mạn Mạn nhà chúng ta mới 16 tuổi, người ta hơn con bé những 30 tuổi, làm cha nó cũng thấy già rồi, cô còn dám nói tốt? Cô, cô đúng là quá đáng!".