"Mẹ, nói năng kiểu gì vậy, nhà người ta có tiền, Thư Mạn gả qua đó, sau này sẽ không lo ăn, không lo mặc.
Khương sẹo đã nói rồi, chỉ cần Thư Mạn gả qua, sẽ đưa cho chúng ta 2000 đồng tiền sính lễ, còn tặng nhà chúng ta một chiếc xe đạp và một cái máy may, dù sao con cũng đã đồng ý, Thư Mạn muốn gả cũng phải gả, không muốn gả cũng phải gả.
" Lý Gia Anh bực bội nói.
Máy may và xe đạp cổ điển, hì hì, bà ta biết cách sử dụng, từng vá quần cho bạn học, đối phương còn khen bà ta rất giỏi.
Bà Vương nghe thấy Lý Gia Anh muốn gả Thư Mạn cho Khương sẹo, tức giận đến mức suýt ngất xỉu, lớn tiếng khóc: "Tạo nghiệp à, đây không phải là cô đang đẩy Mạn Mạn vào hố lửa hay sao? Khương sẹo đó nghiện rượu, tháng trước vừa mới đánh chết vợ, cô lại muốn gả Mạn Mạn của tôi cho hắn.
Không được, tôi kiên quyết không đồng ý.
"
Thư Mạn cũng không nghe nổi nữa, kéo tay bà Vương đi ra ngoài.
Lý Gia Anh hoảng hốt, đuổi theo, hét lớn: "Đứng lại đó cho tôi!".
Thư Mạn chậm rãi xoay người lại, trả lời kiên định: “Cháu không gả, nếu thím cảm thấy mối hôn sự này tốt, vậy thím gả con gái ruột của mình qua đi.
”
Thư Đan Đan không ngờ Thư Mạn lại đẩy mình ra, cô ta bực tức nói: “Hừ, tôi không thèm gả cho lão già thối tha đó.
Thư Mạn, tốt nhất chị nên ngoan ngoãn nghe lời gả đi, nếu không chị sẽ còn thê thảm hơn đấy.
”
Thư Mạn nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, trên người tỏa ra khí thế đáng sợ, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Thư Đan Đan đã chết mấy trăm lần rồi.
Thư Đan Đan sợ hãi lùi về sau mấy bước, lắp bắp nói: “Chị… chị muốn làm gì?”
“Chị không muốn làm gì cả! Đừng ép chị, chị sẽ giết mày.
” Thư Mạn cười nhạt nói.
Thư Đan Đan sợ hãi khóc òa lên: “Cha, mẹ, mọi người nghe này, nó muốn giết con.
”
Thư Đại Vĩ cũng nổi giận, ông ta cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh lên định đánh Thư Mạn.
Thư Mạn kiếp này sẽ không ngốc như kiếp trước, cô không đứng im cho ông ta đánh, mà nhanh nhẹn né sang một bên.
Thư Đại Vĩ không ngờ Thư Mạn lại né được, ông ta tức giận mắng: “Mày là cái đồ con gái mất nết, nếu hôm nay tao không đánh chết mày, tao không mang họ Thư nữa!”
Nói xong, ông ta lao lên, tiếp tục đuổi đánh.
Thư Mạn vừa chạy vừa hét lớn: “Giết người rồi, giết người rồi, cứu mạng, có ai không, cứu với!”
Thư Mạn không kêu thì thôi, cô vừa kêu, Thư Đại Vĩ lại càng tức giận, ông ta như phát điên đuổi theo cô khắp sân.
Thư Mạn liếc nhìn hướng ông ta đang đuổi tới, cô nhanh chóng lách ra sau lưng Thư Đan Đan và Lý Gia Anh, hai người không kịp né tránh, bị Thư Đại Vĩ đánh trúng mấy cái.
Trong chốc lát, cả sân nhà họ Thư gà bay chó sủa, náo loạn cả lên.
Rất nhanh, bên ngoài sân đã vây đầy người, thím Trương hàng xóm thấy cảnh tượng như vậy không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, bà ấy bước tới che chắn cho Thư Mạn, lớn giọng quát: “Thư Đại Vĩ, ông dừng tay lại cho tôi!”