Thập Niên 90 Trọng Sinh Cứu Tháo Hán Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm


Khi trưởng thôn ra lệnh, tất cả mọi người có mặt đều lập tức hành động.

Người đông sức nhiều, cộng thêm đồ đạc của hai bà cháu vốn không nhiều, chỉ đi hai lượt là đã chuyển xong.

Đầu thôn phía tây, ngôi nhà cũ kỹ sau khi được thôn dân sửa chữa, xem như tạm thời ở được.

Bởi vì đầu thôn phía tây gần núi, trưởng thôn sợ không an toàn, nên bảo thôn dân giúp đỡ dựng một cái tường rào, mãi đến tối muộn mới thu dọn xong.

“Thư Mạn, sau này cái nhà này dựa vào cháu đấy, chăm sóc bà nội cho tốt.

” Trưởng thôn nói đầy ẩn ý.

“Trưởng thôn, yên tâm, cháu sẽ chăm sóc bà nội thật tốt.

” Thư Mạn thành khẩn nói.

“Được, vậy ông về trước, mọi người nghỉ ngơi đi.

” Trưởng thôn nói xong, xoay người định đi.

Thư Mạn vội vàng ngăn lại: “Trưởng thôn, đợi chút đã.



“Ồ, còn chuyện gì nữa à?”
“Là thế này, ông cũng biết tính cách của thím Anh, nay đã chia nhà, sau này chúng cháu là hai nhà, cháu muốn tách hộ khẩu của cháu và bà nội ra, còn ruộng đất của chúng cháu, tốt nhất là viết rõ ràng ra giấy trắng mực đen, bảo bọn họ ký tên xác nhận, để sau này khỏi sinh chuyện.


“Ừm, vẫn là cháu chu đáo, mai ông đi làm giúp cho, việc này cứ giao cho ông.


“Cảm ơn trưởng thôn.


“Không có gì, mọi người nghỉ ngơi sớm đi.


Trưởng thôn nói xong, liền rời đi.

Thư Mạn quay đầu, nhìn thấy bà nội vẻ mặt ủ rũ ngồi trên ghế dưới mái hiên, trong lòng chợt dâng lên nỗi xót xa.

Già rồi, nếu không phải bất đắc dĩ, người mẹ nào muốn tách khỏi con trai chứ? Lòng bà Vương e là đã sớm tan nát rồi.

Thư Mạn ngồi xổm trước mặt bà Vương, nắm lấy tay bà, nhìn vào mắt bà nói: “Bà nội, đừng buồn, bà vẫn còn cháu mà, cháu sẽ hiếu thuận với bà, sau này còn cho bà ở nhà to nữa.



Bà Vương sờ đầu Thư Mạn, trìu mến nói: “Cháu gái ngoan, bà biết rồi, chỉ cần cháu sống tốt, bà đã mãn nguyện rồi.

Bà già từng này tuổi rồi, không cầu giàu sang phú quý, chỉ cầu sống yên ổn.

Tính cách Đại Vĩ thế nào, bà làm mẹ sao lại không biết chứ, nó chỉ sợ bà làm liên lụy đến nó, cho nên mới làm như vậy.

Bà hiểu, cái thân già này không còn tác dụng gì nữa rồi, may mà cháu gái của bà không chê bà già này!”
Thư Mạn nghe mà chua xót, đáp: “Bà nội, người ta thường nói, nhà có người già như có báu vật, bà chính là báu vật của nhà mình, không có bà, Thư Mạn sống sao nổi, bà phải sống thật tốt, bà biết không?”
Trong lòng bà Vương vô cùng cảm động, thốt lên: “Tốt, tốt, tốt.

Chúng ta sống thật tốt.


“Vâng, bà nghỉ ngơi đi, cháu đi nấu cơm, hôm nay là bữa cơm đầu tiên sau khi chúng ta chia nhà, phải ăn mừng một phen mới được.

” Thư Mạn vui vẻ nói.

Bà Vương cũng thu xếp lại cảm xúc, gật đầu: “Được, cháu đi nấu cơm đi, bà dọn dẹp nhà.


“Dạ!” Thư Mạn nói xong, bèn đi vào bếp bận rộn.

Nồi niêu xoong chảo đều đã được các thím rửa sạch sẽ, chum nước cũng đầy, củi lửa cũng có, nấu cơm hoàn toàn không thành vấn đề.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận