Thập Niên 90 Trọng Sinh Cứu Tháo Hán Cô Nương Toàn Thôn Động Xuân Tâm


Thư Mạn chỉ muốn đi chợ một lát, không ngờ cô chỉ vừa mới đi đến đầu thôn đã bị người ta lườm cho một cái sắc lẹm, trong lòng cô có chút khó hiểu, lắc đầu, định cúi đầu đi nhanh cho xong.

Tam Căn Mao cảm thấy hình như có một cô gái đi tới, liền lồm cồm bò dậy, nhìn thấy là Thư Mạn, lại chán nản nằm vật xuống.

Gì vậy? Tôi còn làm vướng mắt anh à? Thư Mạn trợn mắt.

Cô liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, phát hiện ngoại trừ Thiếu Răng có trái tim màu đỏ ra, những người khác đều là màu cam, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Chàng thanh niên bên cạnh thấy thế, chọc vào vai Thiếu Răng, cười nói: “Nhìn kìa, nhìn kìa, có cô gái đang nhìn cậu đấy.


Thiếu Răng phấn khích ngẩng đầu lên, thấy đó là Thư Mạn, lập tức xụ mặt xuống.

“Cút đi, nói bậy bạ gì đấy.

” Thiếu Răng đánh mạnh vào người thanh niên kia một cái.

Đám thanh niên cười ha ha.

Thư Mạn nhìn hành động của bọn họ, cứ như người lớn nhìn trẻ con đùa giỡn, cô lắc đầu bất lực rồi bỏ đi.

Chu Đại Bằng giả vờ đọc sách một lúc, phát hiện Thư Mạn vậy mà không đến tìm mình, bèn ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện Thư Mạn đã đi qua cầu, đang đi về phía thị trấn, hắn tức giận ném quyển sách đi: “Tốt lắm Thư Mạn, vậy mà dám coi thường tôi!”
Chu Đại Bằng nhìn chằm chằm bóng lưng của Thư Mạn, trong đầu hắn đang suy nghĩ, chẳng lẽ là do mình bảo cô đi mò cá nấu canh cá, hại cô bị ngã xuống nước sốt cao, cho nên cô đang giận mình à?
Hừ, đâu phải tôi ép cô đi đâu, là cô tự mình bất cẩn ngã xuống nước, liên quan gì đến tôi?
Hơn nữa, bây giờ không phải cô đã khỏi rồi à? Chẳng lẽ không thể rộng lượng bỏ qua cho xong chuyện?
Chu Đại Bằng thấy Thư Mạn đã rời đi, hắn có chút chán nản nhặt quyển sách trên đất lên, haiz, chẳng lẽ hôm nay hắn lại phải nhịn đói à?
Ngay lúc hắn đang định quay người về nhà, phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào: “Anh Đại Bằng!”
Chu Đại Bằng giật bắn mình, ngẩng đầu lên nhìn, đây chẳng phải là Thư Đan Đan à!
Hắn lập tức chuyển sáng gương mặt tươi cười: “Đan Đan, tại sao em lại tới đây?”
“Anh Đại Bằng, cha mẹ anh không có nhà, mẹ em sợ anh đói nên bảo em gói ít sủi cảo mang sang cho anh.

” Thư Đan Đan e lệ, hai má đỏ ửng đưa hộp sủi cảo cho hắn.

Chu Đại Bằng nhận lấy, mở ra xem, bên trong toàn là những viên sủi cảo trắng mập ú nu, chỉ nhìn thôi mà hắn đã phải nuốt nước miếng mấy lần.

“Đan Đan, em làm thế này anh ngại lắm!” Chu Đại Bằng giả vờ từ chối.

Thư Đan Đan không nhận lại, mà giả vờ giận dỗi nói: “Anh Đại Bằng, chúng ta đều là người cùng thôn, anh không ăn, chẳng lẽ chê em à?”
“Không không không, sao anh lại chê em được, anh ăn, anh ăn.

” Chu Đại Bằng âm thầm đắc ý, quả nhiên sức hút của mình quá lớn, Thư Mạn, cô dám không nấu cơm giặt quần áo cho tôi, cô xem kìa, biết bao nhiêu cô gái khác muốn đối xử tốt với tôi.

Sau này cô có muốn nịnh nọt tôi cũng đừng hòng! Hừ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui