Người nghèo nhưng chí không nghèo.
Đây là lời đối nhân xử thế của Lão Kiều.
Năm đó sau khi Diệp Kiều được người nhà họ Diệp đón đi, nhiều người bảo ông là bám víu vào nhà họ Diệp đi, nhưng ông không chịu, sáu năm trôi qua, cho dù nghèo khổ, cũng không bước chân đến tìm nhà họ Diệp một lần.
Lần này, nhà họ Diệp đem đến một số tiền, ông cố chấp đến nỗi còn không chịu nhận.
Diệp Kiều nói hết lời, nói đây là cô cho thì ông mới bằng lòng nhận.
Hai năm này, đậu phộng được giá, cha nuôi về sau sẽ hái ra tiền nhờ đậu phộng, chờ kiếm được nhiều tiền, sau đó hẵng tính.
Kiếp trước cô bị Lý Vận, Thẩm Hi Xuyên lợi dụng tiến vào sản nghiệp, bọn họ dựa vào cô mà lợi dùng mối quan hệ nhà họ Diệp, nhà họ Lục, kiếm không ít tiền.
Trong một lần khai phá, hai tiện nữ kia phá hủy một ngôi nhà, gây ra án mạng rồi đổ hết lên đầu cô.
Hại cô chịu oan ức ngồi tù bảy năm, nhờ vào quan hệ của ông nội, cô mới được giảm nhẹ án, ông nội một đời trong sạch, nay bởi vì muốn bao che cho cô mà thẹn trong lòng, chết trong hậm hực!Lên xe lửa cũng năm tiếng rồi, sắp đến nhà ga thành phố N, Diệp Kiều tỉnh lại từ trong hồi ức.
Họ đi tàu có giường nằm, nhân viên bảo vệ Tiểu Đổng từ khoang khác chạy đến, bắt đầu lấy hành lí, nữ quân nhân kia cũng đi lên, Diệp Kiều trên giường cũng đã bò dậy, sửa sang lại mái tóc rối xù như đuôi ngựa.
Trong mắt Châu Bồng, tướng mạo đại tiểu thư nhà họ Diệp luôn luôn vui vẻ động lòng người, không chút yếu ớt nào, tràn đầy khí chất, chẳng giống cô gái mười tám tuổi chút nào cả.
Ba người cùng xuống xe lửa, Tiểu Đổng cầm hành lí, lúc đầu Lão Kiều muốn theo tới nhưng mà Diệp Kiều không cho đi, chân của ông vẫn chưa khỏi hẳn.
Chẳng có người thân nào ở bên, dẫn hai người này theo cũng không giúp được gì.
Đứng tại trạm xe thành phố N, đây là trạm cuối cùng, trạm xuất phát là thành phố J.
Người qua lại đông đúc, già trẻ gái trai lớn nhỏ đều có, ai cũng hối hả lên cầu thang.
Trong lúc lơ đãng, Diệp Kiều thấy một hàng binh sĩ ăn mặc đồng phục màu ô liu đứng sát cầu thang, ai cũng cõng theo một túi hành lí, đi theo hướng cô định đi, một hàng màu ô liu này đúng là cảnh hiếm thấy.
Ngay sau đó, xuất hiện một cảnh cảm động lòng người.
Một binh sĩ tóc muối tiêu khiên một cái túi nặng.
Chờ chút, sao binh sĩ này càng nhìn càng giống Lục Bắc Kiêu nhỉ?Không thể nào…Lúc đó khung cảnh xinh đẹp kia cũng biến mất.
Sao lại trùng hợp đến vậy? Anh nói, anh đi đến vùng đất khác, bộ đàm cũng không có tin tức.
Không đúng, thành phố N liên quan tới anh, cũng là vùng đất khác!Nếu anh đến thành phố N thì sao không nói với cô?Cho nên, chắc do cô nghĩ nhiều thôi!Thành phố N là thành phố thuộc tỉnh, dù không ồn ào như thành phố J nhưng ở đây có chiều sâu văn hóa, nhưng mà sốc nhiệt rồi! Quả đúng là lò lửa như lời đồn!Diệp Kiều cầm một cái bản đồ, cuốn lại làm quạt, nhưng hắt vào người cô toàn gió nóng!Ở năm này, tới điện thoại cũng không có, chứ đừng nói chi đến Google Map, thành thị lớn như vậy, Đông Tây Nam Bắc sao cô biết được hướng nào chứ!Tiểu Đổng thì đang nghiên cứu bản đồ, tới xe taxi còn hiếm có.
Vì bọn họ đi theo cô nên đành bị liên lụy, cô đi đến tiệm bán báo, quay điện thoại gọi cho anh Kiêu.
Vừa cúp điện thoại, chưa đầy một phút đã có một chiếc BMW dài hơn năm thước dừng lại trước mặt.
Ây, đúng là bạo chúa mà!.