Ở kiếp trước, nếu con của cô và Lục Bắc Kiêu không bị bỏ đi, cũng gần bằng tuổi Diệp Trăn Trăn rồi……“Đáng ghét! Cô, sao cô có thể là đồ nhà quê đó?!” Diệp Trăn Trăn lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt còn xinh đẹp hơn mình, tức giận nói.
“Sao nào, chị thay quần áo, tháo kính, cột tóc đuôi ngựa, em liền không nhận ra rồi sao?” Diệp Kiều cười nói, nói xong quay người, cô phải đi chạy thể dục buổi sáng.
Để tiểu nha đầu 16 tuổi chỉ biết tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối này tức đến giậm chân, cô rất đắc ý.
Bây giờ, cô đã không còn là đồ nhà quê tự ti chỉ biết tránh mặt Diệp Trăn Trăn ở kiếp trước nữa rồi!Còn Trần Nhã, vẫn luôn bị khí thế của Diệp Kiều làm cho kinh hoàng, không thốt ra được nửa lời, chỉ sững sờ nhìn bóng người còn cao quý hơn cả thiên nga trắng đó dần dần đi xa.
Đang là mùa hè nóng bức, mới sáu giờ sáng đã cảm thấy trời nóng đến mức khiến người ta không thở được, nhưng nhìn các binh nhì đang chạy ở thao trường cách đó không xa, nghe tiếng khẩu hiệu đồng nhất, Diệp Kiều cảm thấy tế bào toàn thân của mình đều đang hưng phấn, phấn chấn!Cảm giác được sống lại này thật tuyệt vời!Bầu trời trong xanh, tiếng côn trùng và chim hót, thủy sam xanh tươi thẳng tắp, kiến trúc gạch đỏ ẩn hiện trong những bụi cây rậm rạp, ngay cả đám cỏ còn đọng lại một lớp sương bên đường, đều thật tuyệt vời!Trước đây, cô không bao giờ phải lấy giấy tờ ra khi ra khỏi cổng quân khu, bởi vì ngoại hình thay đổi, bị anh lính của đội cảnh vệ chặn lại, cô nói cô là Diệp Kiều, không ai dám tin, nên cô phải lấy giấy tờ ra, anh lính luôn lạnh lùng nghiêm túc đó cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thật, thật sự là Diệp Kiều, cháu gái lớn của lão tham mưu trưởng? Cô gái bất luận là xuân hạ thu đông đều chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, tết tóc hai bên, đeo một cái kính che gần hết khuôn mặt, quê mùa, khờ khạo đó sao?Cô gái lắc đuôi tóc cột cao, bước nhanh đi, thật sự là thanh xuân, tràn đầy năng lượng, cô ngoái đầu lại cười, cảnh vệ đứng gác đều cảm thấy rung động!——“Ông nội, ông bị huyết áp thấp, hay là ăn trước đi, con đợi chị là được rồi.
” Dung mạo thay đổi, cũng không thể thay đổi tố chất của cô, không có bữa sáng nào mà Diệp Kiều không đến muộn.
Diệp Trăn Trăn đắc ý nghĩ trong lòng.
Từ sau khi Diệp Kiều ra ngoài tập thể dục, cô ta vẫn luôn không thể bình tĩnh.
Trước giờ không biết đồ nhà quê đó trông xinh đẹp như vậy.
“Chờ một chút, nghe nói chị con ra ngoài tập thể dục buổi sáng? Chuyện tốt, chuyện tốt!” Lão tham mưu trưởng vui mừng nói, hiếm thấy hôm nay nha đầu đó không ngủ nướng.
“Ông nội, con sợ là ông phải đợi thêm một tiếng nữa……” Diệp Trăn Trăn thở dài, nhẹ giọng nói.
Vừa dứt lời, một bóng người khoan khoái bước vào cửa.
Chiếc áo phông cộc tay màu đỏ hồng càng tôn lên làn da trắng trẻo của cô gái, lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh, giây phút đó, lão tham mưu trưởng từng chinh chiến trên sa trường luôn giữ bình tĩnh ngày trước cũng hơi sững sờ, cô gái xinh đẹp, khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng ở đâu ra vậy?“Ông nội! Con xin lỗi, lại để ông phải đợi con rồi! Bánh nướng nhà này thật sự quá khó mua, sáng mai con dậy sớm một chút đi mua!” Diệp Kiều đến gần, đặt hai túi giấy lên bàn, trong túi giấy đó là bánh nướng giòn thơm nóng hổi, vị ngọt, vị mặn đều có!Đó cũng là thứ mà lão tham mưu trưởng thích ăn!Hóa ra cô chạy ra ngoài hai cây số để mua bánh nướng cho ông cụ.
“Kiều Kiều?!” Lão tham mưu trưởng vốn nhìn chằm chằm Diệp Kiều không nhận ra, sau một lúc mới nhận ra!Nhìn cháu gái lớn đột nhiên thay đổi tính tình, còn dậy sớm đi mua bánh nướng cho mình, lão tham mưu trưởng Diệp có cảm giác “được sủng ái mà lo sợ”!.