Cô sợ tới mức chân mềm nhũn ngồi xuống đất, Thường Tam Xuân nhân cơ hội ôm cô vào trong ngực.
Cô vừa xấu hổ vừa vừa tức giận, cả người không có chút sức lực, lúc mắng chửi giọng cô lại cứ run run, anh ta lại đùa giỡn, nói cô bị doạ chẳng còn sức, muốn bế cô về nhà.
Trước mặt người ta cô còn ngại đi cùng với anh ta, anh ta vậy mà thình lình lủi vào vườn rau, làm cô xấu hổ muốn tìm cái hố nào mà chui vào, nói gì đến cho anh ta ôm.
Cô nói muốn đi đến chỗ Đại Diêu xem có chuyện gì.
Thường Tam Xuân nói để anh ta đưa hai người cùng đi.
Cô muốn cách xa anh ta ra một chút, kéo em mình chạy về phía trước thật nhanh.
Rồi tới chỗ Đại Diêu, cô phát hiện căn nhà ba tầng toàn là người, đều là người trong thôn cả.
Hai chị em đến muộn nên chẳng thấy được gì, chỉ nghe những người tới sớm bảo là phát hiện thấy một thiếu niên chết trong cái lò gạch tròn bỏ hoang ở Đại Diêu.
“Đẹp trai nhỉ, tiếc rằng chết rồi.
”“Có người nói là bị đánh chết, thảm quá, một người toàn máu, xương cốt đều nát, tội nghiệp quá……”“Đừng nói lung tung, tôi nghe nói là chết đói.
”……“An An, muốn vào xem không, anh dìu em lên đó.
” Thường Tam Xuân tên mất dạy này nhân cơ hội động tay động chân với cô, người khác nhìn vào tưởng có chuyện gì cứ ô ô lên.
Lúc cô muốn tìm nơi để trốn, Chúc Bình Bình kêu cô: "Chị ơi, đem ra rồi, đem ra rồi……” Nhưng cô bị chặn ở bên ngoài, chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhưng lúc đem người chết ra, cô phát hiện Thường Tam Xuân không dây dưa với cô nữa, mà lại đứng ở đó nhìn chằm chằm vào trong đám người.
Khoảnh khắc đó, biểu cảm anh ta có chút phức tạp, dường như có chút kinh ngạc, hoảng loạn rồi lại có chút hung ác, ánh mắt đó giống như là ánh mắt của những con sói cô thấy trên TV, không giống như Thường Tam Xuân ngày thường đùa giỡn động tay động chân với cô.
Nhiều năm sau cô mới biết được, là bởi vì sự việc này có liên quan mật thiết với anh ta.
Chúc Tiểu An dựa vào trí nhớ của mình mà đi về phía gần lò gạch, vùng đất bỏ hoang Đại Diêu này đã có lịch sử vài chục năm, sau khi thành lập nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa thì bắt đầu xây dựng, lúc ban đầu dùng để luyện sắt thép tại địa phương, sau này đổi thành lò gạch nung.
Dân bản xứ đều quen miệng gọi là Đại Diêu.
Vùng Đại Diêu này diện tích vài chục mẫu, chiếm một vùng rộng lớn, phía bắc là đồi, đồi đất đỏ cao cao, còn có một ít đất cát, phía dưới còn có công nhân đang làm gạch, làm xong rồi sẽ dùng xe kéo kéo đến lò nung rồi chờ nung gạch.
Ống khói cao cao đằng kia không thấy khói, Vậy là hôm nay không nung gạch.
Chúc Tiểu An nhìn thấy người của thôn mình và thôn bên làm việc ở chỗ này, thậm chí còn có trẻ em cỡ mười tuổi, bọn họ đều là lao động phổ thông, làm nhiều mà kiếm chẳng được bao nhiêu.
Làm thợ chính đều phải đút tiền hoặc có quan hệ mới vào được.
Trong sân từng lô gạch đỏ cao bằng người, ngói đỏ, có cả máy kéo, xe tải lớn thậm chí có cả xe bò tới chở hàng hoá.
Người ở đây đều rất bận rộn, thậm chí có người mang cả con tới, cho nên cũng không có chú ý phòng bị người ngoài làm gì, dù sao cũng không có gì để trộm, chủ yếu bản thân an toàn là được.
Chúc Tiểu An nhớ rõ người ta nói là một cái lò gạch tròn bỏ hoang, mà hiện tại Đại Diêu đều dùng lò gạch vuông nung gạch, không dùng lò gạch tròn để nung nữa, nên cô dạo một vòng cũng không thấy cái lò gạch tròn nào.
.