Thập Niên 90 Trọng Sinh Trở Lại Làm Ác Nhân


Chúc Tiểu An cười lạnh, có quỷ mới tin ông! Ai cũng biết dùng việc đi học có thể uy hiếp cô, bởi vì nguyện vọng lớn nhất của cô là có thể được đọc sách, học trung học, thi đại học.Đáng tiếc, hiện tại dụ hoặc này vô dụng đối với cô.Bác cả Chúc nói xong, đi ra cửa lớn lại nói với cha Chúc: " Không phải anh nói chú, là con gái thì đọc sách làm gì, chú nhìn An Ni Tử đi, đọc sách đến ngu người, không biết tốt xấu." Sau đó thấp giọng: " Dù sao cũng đều là đồ ăn hại, sớm muộn cũng gả cho nhà người khác, dùng tiền cho nó đi học còn làm chậm trễ đi làm kiếm tiền, để cho mấy chị em nó sớm đi làm cũng có thể giúp đỡ trong nhà một chút, đến khi Đại An cưới vợ chẳng phải là thoải mái à?"Cha Chúc nghe vậy cười liên tục nói " Đúng, đúng, anh cả nói rất đúng."Cha Chúc trở về, đi đến ngoài cửa sổ còn nói: " Nha đầu, bác cả mày là muốn tốt cho mày, nếu không nhờ bác cả mày, mày cũng đã phải nghỉ học lâu rồi.

Mày phải biết có ân tất báo, nhớ rõ chưa?"Chúc Tiểu An lạnh lùng nói: "Nhớ rồi, bác cả dỗ dành tôi đính hôn trước rồi tiếp tục đi học, nhưng chờ đến lúc tôi đi thi lại quấy nhiễu."Kiếp trước, bọn họ đã làm như vậy.Cha Chúc thấy con gái chọc thủng mục đích thật sự của anh trai, lập tức không nhịn được: "Mày đừng có nói hươu nói vượn, bác cả mày không phải người như vậy, ông ấy luôn xem mày như con gái ruột thương yêu, khi còn bé đã từng nuôi mày một năm đấy.

Lại nói tiếp, thời buổi này huynh đệ chính là trách nhiệm của tỷ muội, con gái trong nhà phải giúp đỡ anh em trai.

Mày nhìn xem có nhà ai mà con gái không gả đi đổi sính lễ cho anh em trai cưới vợ? Mày cứ suy nghĩ cho kỹ đi."Cha Chúc nói xong cũng chắp tay sau lưng, đi về phía gian phòng phía đông ngủ.Chúc Tiểu An cười lạnh, mang cô đi đổi vợ mà bây giờ bọn họ còn mơ tưởng mong cô " hiểu chuyện".

Cô liền không hiểu chuyện, nhất định phải quấy nhiễu bọn họ.Nói cái gì mà trong thôn không có con trai, sống cô độc, là một việc mất mặt, sẽ để cho người ta chọc vào cột sống nói xấu, làm trò cười cả đời, bởi vì có nhiều người cười nghèo, không cười kỹ nữ.Không có con trai, cô độc, chính là nghèo!Mấy người nghèo nên mấy người có lý? Nghèo nên bán con gái đi? Thế sao mấy người không đi bán thận đi?Nghèo là do các người vô dụng! Mắc mớ gì đến cô đây? Dựa vào cái gì cô phải vì sự bất lực của bọn họ đi lấp cái động không đáy.Muốn bắt cô bỏ học làm công kiếm tiền cho bọn họ cưới vợ, cô cũng không oán trách gì.

cô vẫn như cũ có thể học, nhưng cô oán giận chính là vì cái gì mà phải đưa cô cho một tên khốn nạn cặn bã!Bây giờ cô bị ép đứng trước hố lửa, phía trước là vực sâu khổ cực không thấy đáy, chỉ cần người khác đẩy hoặc cô trượt chân nhẹ thì lập tức sẽ ngã vào vực sâu vạn trượng.Ông trời cho cô cơ hội làm lại lần thứ hai, cô còn chưa hoàn toàn đánh mất tất cả hy vọng, cô còn cơ hội tự cứu mình! Cô không nghĩ lại để thân tình cùng nước mắt bắt cóc đi, không bao giờ để bọn họ cưỡng ép, lừa gạt, lợi dụng cô nữa.Cô tình nguyện trở thành một người xấu xa bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, cũng không cần làm người tốt hiểu chuyện, thiện lương, nhàn thục, nhu thuận!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui