-Phần 3-Cứ như vậy cũng không đổi được sự cảm kích của Chúc Bình Bình, ngược lại cho đến bây giờ cô ta cũng chưa từng tôn trọng chị mình, hé ba uống bốn như đối xử với con ngốc, chiếm hết thứ tốt đẹp về mình mà không cho chị mình chút gì, việc nhà đều để cho Chúc Tiểu An làm, mất hứng thì lấy Chúc Tiểu An ra trút giận, thỉnh thoảng sẽ giở trò với Chúc Tiểu An.
Khi Chúc Tiểu An cảm thấy cô ta quá phận thì sẽ phản bác một câu, mỗi lần như vậy thì cô ta mạnh mẽ hét: “Em là em gái, chị phải nhường cho em!”Hai người lớn đều thấy rõ được mọi chuyện, nhưng mà bọn họ vẫn luôn thiên bị Chúc Bình Bình, nếu như có vấn đề gì thì bọn họ sẽ theo thói quen nói câu đầu tiên: “Bình Bình nhỏ hơn, con là chị gái, phải nhường cho em.
”Để làm gì?Chúc Tiểu An cười lạnh, đời trước cô thông cảm cho ba mẹ vất vả, thông cảm em gái còn nhỏ, thông cảm cho tất cả mọi người, rồi kết quả ra sao, bọn họ kiêu ngạo cùng nhà bác, cùng đẩy cô vào móng vuốt của sói.
Sau này trải qua nhiều chuyện thê thảm đau đớn như vậy, bọn họ vẫn chỉ khiến cô rơi nước mắt, ngoài miệng thì nói bản thân hối hận bất đắc dĩ đến nhường nào, thương cô đến cỡ nào, vậy mà đảo mắt một cái không chút lưu tình mà cho cô một dao.
Còn Chúc Bình Bình thì ở một bên, một bên thì thỉnh thoảng sẽ gây ra chút thị phi để hãm hại cô, một bên thì giẫm lên cô để nịnh hót người khác, cuối cùng vẫn leo lên giường của Thường Tam Xuân.
Lúc trước, Thường Tam Xuân uy hiếp cô: “An AN, không phải em là người hiểu rõ em gái mình nhất sao? Em nói xem, nếu như cô ta bị cưỡng hiếp rồi bị giết đi…”Vì để em gái kéo dài giấc mộng của mình, có thể mãi là người sống sạch sẽ thanh bạch, cô đồng ý với Thường Tam Xuân quên đi hết tất cả mọi chuyện, cùng nhau chung sống.
Căn bản cô không hề biết rằng cho đến bây giờ Chúc Bình Bình chưa từng sạch sẽ thanh bạch, cô thì muốn nâng niu em gái như công chúa, còn Chúc Bình Bình thì thầm nghĩ muốn thay thế cô!Châm chọc khủng khiếp như thế nào chứ, nếu như Thường Tam Xuân cam tâm tình nguyện thì cô ước gì có ai đó đến thay thế mình, để bản thân được tự do.
Khi đó cô đúng là vừa mù vừa ngu xuẩn!Ông trời có mắt, bây giờ cô nhìn rõ được mọi chuyện, cho nên cô nhất định sẽ không đi làm những chuyện ngu xuẩn, trong kiếp này, cô không muốn sống bừa bãi tùy hứng, không muốn thông cảm đồng tình cho bọn họ, lại càng không muốn thương đám bọn họ, cô chỉ muốn yêu chính bản thân mình.
Bởi vì ngoại trừ chính cô ra thì sẽ không còn ai yêu cô nữa.
Thời điểm năm giừ.
“Tiểu An, dậy đi!” Mẹ Chúc ở trong nhà chính gọi cô dậy: “Cái con bé này, tại sao vẫn còn ngủ nướng, ba của con cũng xuống ruộng rồi, nhanh chóng dậy đi cắt cỏ, rồi quay về còn nấu cơm, đừng đưa cơm muộn cho ba con.
”Lúc này đã qua 8h30, mặt trời nóng rát, người bình thường làm nông sẽ về nhà sau 10h30, còn ba Chúc thì sẽ về nhà vào lúc mười một, mười hai giờ, bởi vì muốn làm thêm chút việc nông cho cơm của ông sẽ được người nhà mang ra.
Trước kia Chúc Tiểu An thương ông, cảm thấy cho dù ba mình không đúng nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ, mặc dù ngoài miệng cô không dỗ ngon dỗ ngọt nhưng mà cô sẽ cố gắng gánh vác, làm gì đó cho gia đình.
Nghĩ đến mấy điều này thì Chúc Tiểu An lại cười nhạo mình trong lòng, tại sao lúc trước mình lại ngu dại đến thế.
Cô không dậy, ngược lại giả vờ mở mắt trong bộ dáng mơ mơ màng màng, nhỏ bé yếu ớt mà nói: “Mẹ à, con… đau đầu quá!”.